Lâm thái thái đành yên, nhưng vẫn tự nhiên.
Chớ chi hiện tại, ngay cả lúc còn trẻ, nàng cũng từng mặc màu sắc tươi sáng như thế .
"Da dẻ Phu nhân hồng, màu xanh thu hương tuy , nhưng dễ da vàng hơn..." Minh Nguyệt sớm nhận , ngay cả khuôn mặt vàng cũng chia nhiều loại khác . Có loại vàng cháy, loại vàng pha đen, nhưng loại như Lâm thái thái, vàng pha hồng, hợp với các màu đỏ nhạt như đỏ san hô, tím củ sen, thậm chí cả vàng gà con, xanh đêm trăng, xanh rêu mờ ảo cũng . Màu quá sáng, quá tối, hoặc màu vàng pha xanh đều , còn màu xanh thu hương là đại kỵ.
Hơn nữa, Lâm thái thái thấp , cổ dài, mặc áo cổ tròn hoặc tà xiên càng dìm chiều cao, trông vẻ uể oải. Áo đối khâm (hai vạt đối ) hợp với gầy lùn, khiến thấy nàng thẳng và gọn gàng hơn.
"Lại đây, xem nào!" Lão thái thái sáng mắt, gọi con dâu đến gần kỹ, "Có mắt hoa ? Sao trông nàng sắc khí hơn hẳn thế ?"
Lâm thái thái cũng chút kích động, sang hỏi con gái, hiếm khi tỏ vẻ ngượng ngùng: "Mẫu mặc cái sẽ quá nhẹ nhàng, thiếu nghiêm túc chứ?"
Con gái nàng xem một lúc, liền : "Theo con thấy, Mẫu lẽ trang điểm thế từ sớm , màu cực kỳ hợp với Người, là hoa văn ẩn, cần thêu thùa thêm cũng trang nhã, trọng."
Lão thái thái dứt khoát quyết định: "Tấm lấy," hứng thú với Minh Nguyệt, "Ngươi mắt lắm, chọn thêm vài tấm nữa."
Sau cứ mặc như thế, đỡ cho tưởng trong nhà hai bà lão!
Ha, việc !
Minh Nguyệt vui vẻ nhận lời, lập tức vận dụng mười tám phép võ nghệ học trong đời, dùng lời lẽ hoa mỹ như hoa sen nở rộ, chọn thêm cho Lâm thái thái một tấm màu xám bạc, một tấm màu vàng ngỗng đậm, và một tấm màu đỏ san hô.
Xám bạc khí phái, vàng ngỗng đậm thì tao nhã, đỏ san hô thì ôn nhuận, tuy màu trầm, nhưng cũng hề phù phiếm, hợp với phận và khí chất phô trương của Lâm thái thái. Ba màu tùy ý phối hợp cũng , thể may thành từng bộ riêng, khi cao hứng thì phối xen kẽ, một bộ thể mặc như mấy bộ.
Lão thái thái và Vương tiểu thư vô cùng hứng thú trong suốt quá trình, ngay cả vị Thiếu nãi nãi ít lời cũng vài câu, khen ngợi chồng khí phách.
Còn Lâm thái thái… nàng thích vải , mà là vì thói quen luộm thuộm suốt bao năm qua, đột nhiên ăn diện, chỉ cảm thấy tự nhiên, tay chân để , còn chút hổ vô cớ, tự thấy hơn bốn mươi tuổi mà vẫn còn quá chú trọng việc ăn mặc, thật ...
Nhờ sự hưởng ứng của ba thế hệ già trẻ, tủ quần áo của Lâm thái thái quả thực nên mới. Minh Nguyệt một bán cho Vương gia chín tấm lụa, đến ngậm miệng, trong lòng thầm phong nơi đây là tân phong thủy bảo địa.
Đợi tản , đầu óc nóng ran của Lâm thái thái dần dần bình tĩnh , nàng sờ sờ tấm vải bàn, vẻ hối hận, nhưng cũng dấy lên một chút mong đợi xa lạ mà ngay cả bản nàng cũng nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-72.html.]
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Nhớ lúc nàng mới gả về, tửu lầu Vương gia vẫn chỉ là một quán ăn nhỏ. Trên hai lão, con cái, ở giữa trượng phu, chỉ nàng là phụ nữ trẻ khỏe, lo việc nhà, chăm sóc gia đình, còn coi sóc việc kinh doanh, lấy thời gian rảnh rỗi mà chú trọng ăn mặc? Chẳng qua là với lấy cái gì mặc cái đó mà thôi…
"Ừm, chọn tệ!" Vương đại quan nhân từ chỗ Lão thái thái vấn an trở về, cửa thấy thê tử thất thần ánh đèn, đến gần thì sững sờ: "Hôm nay nàng thoa phấn ?"
Lâm thái thái chợt hồn, theo bản năng đáp: "Lại ngoài..."
Nàng nhớ điều gì đó, cúi đầu , phát hiện tấm vải cùng chính là màu tím củ sen nhạt mà ban ngày nàng mặc lên tôn sắc khí. Lúc ánh đèn chiếu , ánh lụa tinh tế phản chiếu lên khuôn mặt, càng thêm phần duyên dáng hơn ban ngày.
"Hôm nay Nương mặc cái ," Lâm thái thái há miệng, ngượng ngùng , "Ta nghĩ..."
"Còn nghĩ gì nữa?" Vương đại quan nhân , "Mua thì mua , cứ hết !"
Hắn lập tức gọi đến: "Đi với thợ may, ưu tiên may gấp hai bộ y phục cho Phu nhân theo kiểu dáng định hôm nay."
Mau mau đổi , đây mỗi hai cùng ngoài, trông cứ như cách cả một thế hệ!
Nói , đây là đầu tiên hai vợ chồng cùng bàn bạc chuyện may quần áo cho , khó tránh khỏi cảm giác xa lạ, nhưng nghĩ kỹ thì một hương vị khác lạ.
Cho đến tối ngủ, Lâm thái thái vẫn còn bồn chồn: "Ta tuổi lớn thế ..."
Vương đại quan nhân bật : "Ta còn lớn hơn nàng ba tuổi đây, chẳng vẫn mặc đỏ mặc lục ?"
Càng già càng nên mặc đồ tươi mới và tươm tất một chút. Người vốn toát mùi ẩm mốc, nếu còn mặc đồ c.h.ế.t chóc, chẳng thành xác c.h.ế.t ? Còn sống gì cho vui nữa!
Lâm thái thái phụt , đẩy một cái: "Ai như chứ."
Vương đại quan nhân cũng bận tâm, mấy tiếng hào sảng : "Con sống đời, cỏ cây một mùa thu, bận tâm nhiều gì! Khi nào thể vui vẻ thì cứ vui vẻ thêm chút !"
Lời tác giả: Kiểu dáng và màu sắc trang phục vẫn quan trọng đấy! Mọi đừng mù quáng chạy theo trào lưu nhé, trào lưu sẽ nhanh chóng qua , cái gì hợp với mới là vĩnh cửu!
--- Chương 27 ---