Hào Thương - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:38:00
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tâm lý chuyện nên chột ? Hay là thị uy trực tiếp?

Bất kể là lý do gì, Minh Nguyệt đều cho rằng hai bên cần thiết gặp mặt.

cũng thể đề phòng.

Nghĩ đến đây, Minh Nguyệt rút bạc , “Sau thể phiền Đô Đầu...”

Tôn Tam nhất quyết chịu nhận, “Nhận tiền tài của , giải tai ương, đây là đạo nghĩa giang hồ. Số bạc đủ , việc để hãy bàn.”

Nói xong, y tiêu sái rời .

Tôn Tam , Minh Nguyệt lập tức kể tin tức cho Thất Nương và Xuân Chi, ba tụ cùng mắng mỏ một trận, Xuân Chi lo lắng : “Trên đời bức tường nào lọt gió, dù của tửu lầu chịu tiết lộ, nhưng một ngày nào đó bọn chúng thấy chúng .”

Thất Nương sâu sắc đồng tình, “ giờ Tôn Đô Đầu bằng lòng giúp đỡ chúng , cũng còn hoảng hốt như nữa.”

Lãnh Hàn Hạ Vũ

mật báo cảm giác thật .

Nàng nghiến răng, “Người tranh một , Phật tranh một nén nhang, Đông gia, lẽ nào cứ nuốt trọn cơn giận ?”

Nếu ngày đó bọn họ yếu đuối một chút, giờ qua tuần đầu tiên !

“Tất nhiên là ! Lần nhịn, bọn họ sẽ càng tới.” Minh Nguyệt chậm rãi thở một , nheo mắt xoa xoa tay, “Không đợi rằm tháng Giêng nữa, chúng mùng bốn khởi hành! Trước khi , hãy tặng cho Hồ Ký một món đại lễ!”

Qua mùng ba, các quán ăn, lữ điếm khắp nơi sẽ lượt mở cửa buôn bán, nếu mặt sông tan băng thì thuyền , nếu vẫn đóng băng, thì cứ ở bến tàu tìm cùng đường bộ xuống phía Nam!

Xuân Chi giật , “Người ...”

Chẳng lẽ cũng mua sát nhân ư?

Minh Nguyệt liếc mắt đoán nàng đang nghĩ gì, dở dở : “Yên tâm, chừng mực.”

Mua sát nhân đương nhiên thể vĩnh viễn trừ hậu họa, nhưng hiện tại nàng nhân lực đáng tin cậy, cũng thực lực để che giấu một vụ án mạng, đừng nên nghĩ đến.

Tôn Tam chịu nhận thêm tiền là việc của y, nhưng Minh Nguyệt cũng thể thất lễ, ngày hai mươi tám tháng Chạp, nàng mua vài món điểm tâm thượng hạng, đích đến nhà y một chuyến.

Tết đến là lúc để thăm viếng! Lúc hành động, còn đợi khi nào? Lòng dễ đổi, đừng thấy bây giờ Tôn Tam còn nhiệt tình, đợi nàng trở về nữa là hai tháng , giao tình vốn cạn, liệu chịu thử thách của thời gian? Minh Nguyệt dám đ.á.n.h cược.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hao-thuong/chuong-97.html.]

Nếu thì tại đều thích trèo cao? Cứ lấy chuyện đón Tết mà , các quan lớn gác ấn nghỉ ngơi, nhưng Tam Ban nha dịch phiên trực trời tuyết lạnh. Tôn Tam tuần phố , nương tử của y là Anh Tú đang ở nhà xem nha đầu việc kim chỉ, chút buồn chán.

Mùa đông ở phương Bắc dài và lạnh lẽo, nữ quyến tổng cộng cũng chỉ vài trò tiêu khiển, sớm chơi chán , thấy Minh Nguyệt đến, Anh Tú khá vui mừng, vội vàng sai nha đầu nấu , giữ nàng chuyện một hồi lâu mới cho về.

Minh Nguyệt thì thấy Thất Nương và Xuân Chi đang chằm chằm một cái chân giò lớn béo ngậy da đỏ tươi bàn, thèm nhỏ dãi.

“Ồ, hai mua ? Hay là tài nghệ của ai? Thơm quá!” Minh Nguyệt hít hà hai , “Không ít tiền nhỉ? Cứ tính là của chung, sẽ bù cho hai .”

Sắp đến Tết, thứ đều tăng giá, thịt heo vốn chỉ mười văn tăng lên mười lăm văn, thịt mỡ còn đắt hơn, quả thực đáng sợ.

, vẫn kịp tranh mua.

“Bọn nào tài nghệ thế !” Thất Nương và Xuân Chi một giúp nàng treo áo khoác, một giúp rót nóng, , “Vừa Vương lão thái thái sai mang đến, là đa tạ hoa đăng của cô nương... Ngoài , còn hai hộp điểm tâm, vài cân gạo thượng hạng, một gói nấm mỡ phơi khô, đúng , một khúc lạp xường ngon cả nạc lẫn mỡ, là do Đại sư phụ từ phương Nam , ở đây hiếm khi thấy .”

Hóa là Vương gia tặng, Minh Nguyệt thực sự ngờ.

Đồ vật đắt tiền, nhưng thiết thực, thể thấy lão thái thái thực lòng thương xót. Xem , lời mời các nàng đến nhà ăn Tết của lão thái thái đó, chắc là lời xã giao suông.

Thấy Thất Nương và Xuân Chi đều đang chằm chằm, Minh Nguyệt , “Nhìn gì? Trên mặt chân giò!”

Nói khiến cả hai đều ôm mặt .

“Tài nghệ của đầu bếp Vương gia quả tầm thường, chúng lộc ăn !” Minh Nguyệt lớn, “Khó gạo ngon thế , Thất Nương, và Xuân Chi đều thạo, cứ trông cậy đấy!”

“Giao cho !” Nói đến việc nấu cơm, Thất Nương lập tức hào khí ngút trời, hỏi ý Minh Nguyệt, “Thế còn khúc lạp xường ...”

Minh Nguyệt hào phóng xua tay, “Cho , cho lo liệu hết!”

Bận rộn cả năm , đáng ăn một bữa ngon ? Cứ cắm đầu chạy vạy để gì! Cứ ! Ăn hết mua!

Thế là Thất Nương vui vẻ nhận lời.

Trước khi cơm ở nhà chồng, bà chồng hận thể móc mắt gắn lên nàng, sợ nàng ăn vụng, giờ đây cuối cùng nàng thể thả lỏng tay chân trổ tài .

Thất Nương vo gạo nấu lên , rửa sạch và cắt một phần nhỏ khúc lạp xường, khi cơm gần chín thì đặt mấy lát lên . Sau đó dùng nấm ngâm nước ấm và lạp xường xào lên một đĩa, phần còn để dành cơm tất niên.

Khúc lạp xường quả thực cực phẩm, thịt nạc đỏ tươi, mỡ trong suốt, ẩn hiện mùi thơm mặn mà. Dùng d.a.o sắc cắt lát mỏng, cho chảo cuộn nhẹ, đáy chảo nhanh chóng đọng dầu mỡ, khiến nấm hấp thụ đủ chất béo, ánh lên vẻ mọng nước.

Động tác của Thất Nương cực kỳ nhanh nhẹn, khiến Minh Nguyệt và Xuân Chi đến hoa cả mắt. Vốn bước lên phụ giúp, nhưng nàng chê vướng tay vướng chân, đuổi mất.

Loading...