Một nụ  lẫn trong vị tanh nơi cổ họng.
Không  ai phát hiện,  nuốt ngược m.á.u  trong.
Đêm , Cố Hành cũng đến.
Hắn  là  “an ủi” .
Khi  đẩy  ,  cau mày:
“Mùi m.á.u tanh ở  ?”
Ta khẽ đáp:
“Thần … đến tháng.”
Hắn dừng ,   ôm lấy .
“Quý phi đang yếu, e rằng nàng    thấy mùi của nàng   .”
Hắn  dậy, nắm tay , giọng dịu :
“Mạn Ca, nhẫn nhịn một chút  sẽ qua. Dù thế nào, Sở Nhi là con nàng sinh , mãi mãi là con của nàng.”
Ta  đáp.
“Ngày Rằm ,  đưa nàng  ngoài dạo chơi nhé?”
“Ta  về thôn Cố Gia.”
“Được, đợi  rảnh—”
“Ta  về thôn Cố Gia.”
Hắn khựng , ánh mắt tối :
“Đợi khi Sở Nhi chính thức qua danh nghĩa của Linh Sương,   sẽ sắp xếp.”
“Được.”
Ta rút tay  khỏi bàn tay .
Ngay lúc , cung nhân bên ngoài vội vàng báo:
“Bệ hạ, Quý phi nương nương gặp ác mộng—”
“Đi ,”  nhẹ giọng.
Cố Hành   thật lâu,   dậy.
Bóng lưng  khuất dần nơi cửa, cao ráo, đường hoàng, trông hệt như một vị quân vương trong tranh.
   nhớ đến  bé thấp bé năm xưa,  rạng rỡ gọi  giữa cánh đồng lúa:
“Mạn Ca, ngươi  sức,   trí. Ngươi cùng , chẳng sợ ai hết!”
Giờ đây,  chẳng còn sức nữa .
Ta khẽ nghiêng .
Một dòng m.á.u nóng trào  nơi khóe môi.
Ngày ghi danh Thái tử  danh nghĩa Quý phi, cả hậu cung rộn ràng như hội.
Cố Hành, Trang Linh Sương, Sở Nhi, cùng mấy vị tân phi đều  mặt.
Trang thừa tướng cũng đến, dáng vẻ hiền hậu mà kiêu ngạo.
Trang Linh Sương nũng nịu trong lòng bệ hạ,  nhỏ:
“Dù  cũng là nghi lễ trọng đại, ít nhất nên để Sở Nhi dâng   mặt  , để ai cũng    cướp con từ tay hoàng hậu.”
Cố Hành khẽ gật đầu, ánh mắt  chút do dự.
Sáng hôm đó, cung Quan Thư sáng rực.
Thế nhưng — hoàng hậu vẫn  xuất hiện.
annynguyen
Sở Nhi sốt ruột, đá mạnh  bàn .
“Cẩn thận kẻo đau chân.”
Trang Linh Sương khẽ bế nó lên đùi, ánh mắt liếc về phía :
“Bệ hạ…”
Cố Hành trầm giọng:
“Đi mời hoàng hậu.”
Một cung nhân vội vã rời .
Trang Linh Sương rơi nước mắt, khẽ :
“Thiếp  mà, nàng  chỉ đang giả vờ thôi. Làm   thể rời xa Sở Nhi  chứ…”
“Tại  nhất định   bà ?” Cố Sở cau mày, giọng đầy bất mãn.
“Phụ hoàng ở đây, mẫu phi ở đây là đủ . Dù gì con cũng  cần dâng  cho bà !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-cung-khong-ten-nang/chuong-3-duoi-rung-dao-mot-giac-sinh-tu.html.]
“Điện hạ!”
Trang thừa tướng cất tiếng, giọng trầm nghiêm:
“Hoàng hậu nương nương là mẫu  sinh  ngài. Dù thế nào, ngài cũng nên kính trọng.”
Cố Sở cúi đầu, lí nhí:
“Chỉ là hôm qua con  dỗ  …”
“Để hôm khác dỗ  là .”
Thêm một tuần  trôi qua, hoàng hậu vẫn  xuất hiện.
Cố Hành đặt mạnh chén  xuống, ánh mắt lạnh lẽo.
 lúc , cung nhân   mời hoàng hậu  vội vã  về, quỳ sụp xuống đất, run rẩy:
“Bệ hạ!”
“Hoàng hậu nương nương… băng hà !”
Thật   cũng  chắc loại t.h.u.ố.c   thực sự giúp  giả c.h.ế.t để thoát   .
Năm  mười bốn tuổi, từng cứu một tiểu hòa thượng.
Chỉ là việc nhỏ —    nhận lễ tạ, nhưng   cố chấp đưa  một quyển sách, :
“Thí chủ, mệnh cách  cao quý,  tiện  nhiều. Xin hãy giữ vật , một ngày nào đó sẽ cứu  một mạng.”
Hắn đưa thêm cho  một bình sứ nhỏ, nghiêm giọng dặn:
“Nếu  ngày cần rời bỏ tất cả, hãy dùng t.h.u.ố.c trong . Nhớ kỹ,  khi dùng, đừng để  khác mở quan tài trong mười ngày.”
Lúc đó,  còn  hứa hôn với Cố Hành, chỉ thấy lời  kỳ quái.
Sau , Cố Hành phát hiện quyển sách  là một cuốn binh thư. Nhờ nó,  đ.á.n.h  thắng đó, thiên hạ thống nhất.
Vậy thì, lọ t.h.u.ố.c …  lẽ cũng thật như lời vị hòa thượng .
Ta  đúng như  chỉ.
Uống thuốc.
Rồi lấy m.á.u  một bức thư gửi đến ngôi chùa ngoài cung:
“Ca ca Cố,   về thôn Cố Gia.
Nếu  c.h.ế.t, xin chôn   rừng đào.”
Ta  chắc    theo  .
 khi tỉnh , hương đào nhè nhẹ phảng phất trong gió.
Và   thấy tiếng ai đó gào :
“Hoàng thượng, xin  để nàng   thanh thản!”
Hóa   đang  trong quan tài.
Dù ý thức  tỉnh,  thể vẫn cứng đờ,  thở mỏng manh đến mức chính  cũng chẳng cảm nhận .
“A Ca.”
Giọng  quen thuộc  run rẩy vang lên.
Là Cố Hành.
“Nàng   bệnh nặng như thế mà   với trẫm?”
“Nàng đang đùa trẫm  ?”
“Cố Mạn Ca! Trẫm lệnh cho nàng tỉnh dậy!”
Tiếng đập mạnh  quan tài khiến lòng  run lên từng hồi.
Vị hòa thượng năm đó từng , t.h.u.ố.c  sẽ khiến  bất tỉnh mười ngày,  thở như  như .
Nếu lúc   mở nắp , t.h.i t.h.ể   hề phân hủy, e rằng sẽ lộ tẩy.
“Phụ hoàng!”
Giọng một đứa trẻ vang lên. Là Cố Sở.
“Phụ hoàng  mẫu  chỉ đang ngủ thôi! Sao  chôn  xuống đất?”
“‘Băng’ nghĩa là c.h.ế.t, là  còn nữa,   , phụ hoàng?”
Tiếng nức nở của con như d.a.o cứa tim .
Bên ngoài hỗn loạn. Có  khuyên:
“Không thể mở quan tài, sẽ quấy rối linh hồn của nương nương!”
Lại  tiếng la:
“Thái tử điện hạ! Ngài  lên cơn co giật !”
Cố Sở từ nhỏ  thể yếu, mỗi khi xúc động hoặc sốt đều phát bệnh.
“Đưa thái tử về quán dịch!”