Trang thừa tướng quỳ xuống, giọng khẩn thiết:
“Bệ hạ, xin hãy ! Nếu chậm, e khó cứu!”
Tiếng ồn ào xa dần.
Mọi thứ  chìm  tĩnh lặng.
Ý thức  mờ ,  ngất lịm.
Lần nữa tỉnh , đầu lưỡi  đắng chát, mùi t.h.u.ố.c lan trong cổ họng.
annynguyen
Trước mắt, một tiểu hòa thượng khoanh tay  đó, nụ  hiền hòa như xưa.
“Cuối cùng cũng trả xong một mạng ân tình cho thí chủ.”
Ta trốn sang nước Tề.
Nhờ những năm theo Cố Hành chinh chiến,  quen  nhiều  nơi biên cảnh. Có kẻ vẫn nhận  , giúp  giấu  phận.
Ẩn náu ở thôn Cố Gia ba tháng,  mới mua  giấy tờ giả,   trộn theo đoàn dân tị nạn vượt biên.
Ta giả   câm, lấy tên Man Nương.
Nước Thương  cho nữ nhân độc  lập hộ, nên nửa năm ,  thành .
Người  họ Thẩm, tên Chân, là một thợ rèn hiền lành.
Chúng  quen  trong trại dân tị nạn.
Một , giày  rách đến  còn  ,  vá  giúp. Từ đó,  thường mang cho  chút bánh, chút nước, khi thì lặng lẽ    nấu cơm bên bếp tro.
Khi   ép chọn chủ nhân để nhập hộ, Thẩm Chân kéo tay , :
“Ở ngoại ô,   tiệm rèn nhỏ, cũng  vài mẫu ruộng. Nếu nàng chịu, gả tạm cho . Lấy danh nghĩa thôi, đợi khi nàng  ,  lập tức trả tự do.”
Chàng  xong, mặt đỏ bừng, giọng run run:
“Ta sẽ  vượt giới hạn, chỉ mong nàng yên .”
 một năm , chúng  thật sự viên phòng.
Một năm  nữa,  sinh con gái — bé Yểu Yểu.
Ngày sinh con,  c.ắ.n chặt môi,  kêu một tiếng.
Ngược , Thẩm Chân  đến run :
“Đừng sinh nữa, nương tử. Lần    chịu nổi !”
Ba năm , Yểu Yểu   ,  , đôi mắt đen tròn như hạt ngọc, rạng rỡ tựa ánh trăng đầu tháng.
Thẩm Chân bán hết ruộng, mở tiệm rèn lớn ở kinh thành.
Cuộc sống tuy vất vả, nhưng yên  và ấm áp.
Đêm Thượng Nguyên năm ,  dắt Yểu Yểu  dạo chợ đèn.
Người đông như nước.
Bé con  đầu thấy phố phường náo nhiệt,  khanh khách  chạy , thoắt cái biến mất giữa đám đông.
Ta tìm mãi, đến nửa canh giờ, mồ hôi ướt cả áo, mới  tiếng trẻ con gọi:
“Mẫu !”
Ta   —
Yểu Yểu đang  trong lòng một nam nhân xa lạ.
Giữa ánh sáng rực rỡ của hàng ngàn ngọn đèn, đèn phượng hoàng, đèn sen, đèn uyên ương bay lượn khắp bầu trời.
Người   thẳng giữa biển , dung nhan  tuấn mà lạnh lẽo, áo choàng đen thêu rồng uốn lượn.
Bên cạnh  là một thiếu niên cao đến vai — khuôn mặt non trẻ nhưng ánh mắt quen thuộc đến đau lòng.
Cố Hành.
Và Cố Sở.
Vừa  thấy , nụ  ôn hòa  môi  liền đông cứng .
“Mẫu !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-cung-khong-ten-nang/chuong-4-gap-lai-giua-cho-den.html.]
Vẫn là Yểu Yểu phá vỡ sự im lặng.
“Mẫu ...” Thiếu niên bên cạnh như bừng tỉnh, lập tức chạy nhanh về phía .
“Mẫu ! Người vẫn còn sống!”
Cậu  chạy đến, nắm lấy tay áo .
“Con  mà,     thể bỏ rơi con và phụ... con và phụ  chứ!”
Ta nỗ lực duỗi bàn tay đang siết chặt thành quyền, cố giữ giọng bình tĩnh, nở một nụ :
“Tiểu công tử,  lẽ ngài nhận nhầm  ?”
Những năm qua,    tiếng Thương Quốc một cách thuần thục.
“Yểu Yểu,  đây, mẫu  bế con nào.”
Ta hất tay thiếu niên  , bước lên mấy bước, chuẩn  bế Yểu Yểu.
Yểu Yểu thấy  liền vui vẻ nhào  lòng .
 nam tử đang bế con  như  tỉnh mộng. Trong lúc  bế Yểu Yểu, cánh tay của  lập tức giữ chặt lấy .
“Mạn Ca.”
Giữa chợ đèn đông đúc, giọng  nhỏ gần như   rõ, nhưng bàn tay đang nắm lấy    run rẩy, ánh mắt đỏ hoe   đầy nỗi đau đớn  thể che giấu.
“Mạn Ca.”
Hắn lặp , giọng  run rẩy, từng chữ, từng chữ gọi tên .
“Mạn Ca, Mạn Ca.”
“Công tử, ngài cũng nhận nhầm  ?”
Ta ngẩng đầu bình thản đáp, ôm chặt Yểu Yểu, lùi  hai bước.
Thế nhưng thiếu niên   lao đến, nắm lấy tay .
“Mẫu , con là Sở Nhi đây! Người  cần con nữa , mẫu !”
“Mạn Ca.”
Cánh tay của    giữ chặt  nữa.
“Nàng  thế nào đến  Thương Đô?
Tại  nàng  tìm ?
Nàng  cần , đến cả Sở Nhi — đứa con nàng  sinh  trong muôn vàn gian khổ, cũng  cần nữa ?”
“Ngươi ở   mà dám nhận là  quen?!”
Ta hất tay hai  họ , ánh mắt lạnh nhạt  họ.
“Ta  từng sinh hai đứa con nào cả.”
Sau đó,  ôm chặt Yểu Yểu, xoay  rời ,  hề ngoảnh .
Thật ,   bao giờ quên bất kỳ ai,  bất cứ chuyện gì.
Chỉ cần một ánh mắt,   nhận  cả hai  họ.
Sở Nhi  cao lớn hơn, dáng vẻ gần như là hình ảnh trẻ tuổi của Cố Hành.
Còn Cố Hành thì dường như  mất  một phần sắc bén của năm xưa, đặc biệt là ánh mắt dịu dàng khi  Yểu Yểu.
Ánh mắt , ngay cả khi đối với Sở Nhi, cũng  từng dịu dàng như .
     bất kỳ mối quan hệ nào với họ nữa.
“Mẫu , Yểu Yểu   phiền mẫu  ?”
Sau khi trở về,  tắm rửa cho Yểu Yểu. Khi  lên giường, con bé khẽ hỏi.
Ta mỉm , hôn lên trán nó:
“Không . Yểu Yểu ngoan lắm, ngủ  nào. Mẫu   chuẩn  bữa khuya cho phụ  con.”
Yểu Yểu ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng nhắm mắt .
Ta để  một ngọn đèn nhỏ,   xuống bếp.