“Cố Mạn Ca từng cùng ngươi chinh chiến giang sơn,
cũng  thể cùng Thẩm Chân đúc sắt,
thậm chí  sợ gì lửa cháy nơi Diêm Vương điện.”
Ta siết chặt chuôi dao, xoay  bước .
Khi đến cửa, ánh nắng chói chang chiếu xuống nền tuyết.
Ta ngoái    đàn ông từng khắc sâu trong tim .
“Cố Hành.”
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống,
che mờ khuôn mặt  từng yêu đến tan nát cõi lòng.
“Lúc  gả cho ngươi, ngươi cũng chẳng  gì cả.”
Ta và Thẩm Chân  rời khỏi Dận Đô.
Nếu     tìm, dù chạy đến chân trời góc bể, cũng  thể trốn thoát.
Ta cũng  gặp  Cố Hành nữa.
Ngày hôm  khi rời khách điếm, một đội  ngựa rời khỏi Dận Đô trong đêm.
Trước khi , họ gửi tới đủ loại trân bảo, d.ư.ợ.c liệu quý hiếm.
Thực   thể    gì đáng ngại.
Viên t.h.u.ố.c giả c.h.ế.t năm đó  khiến  quên  bất cứ ai, bất cứ điều gì.
Nó chỉ để  một hậu chứng — mỗi khi cảm xúc d.a.o động quá mạnh,  sẽ nôn  máu.
annynguyen
Ngày  thấy Thẩm Chân cận kề sinh tử,  hoảng sợ, nên mới thổ huyết đến .
Không ngờ,  nhờ thế mà hóa giải  cục diện nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-cung-khong-ten-nang/chuong-8-noi-goi-la-nha.html.]
Vào cuối xuân, chúng  mở thêm một cửa tiệm thêu.
Sau bao năm cùng  gầy dựng tiệm rèn,  dần cảm thấy thú vui trong việc buôn bán.
Chỉ là, đao kiếm rực lửa, suy cho cùng   điều  thật lòng yêu thích.
Mỗi ngày, Thẩm Chân đến xưởng rèn,  tới tiệm thêu, Yểu Yểu  học nữ công.
Buổi tối, cả nhà quây quần bên bữa cơm đơn giản mà ấm cúng.
Ngày tháng cứ thế trôi qua — bình yên, trọn vẹn.
Rất lâu ,  mới  tin từ Thương triều.
Nghe  vị hoàng đế khai quốc dũng mãnh thiện chiến , chẳng hiểu vì   mắc bệnh tim.
Thế nhưng, vẫn cố chấp dẫn bệnh  chinh biên giới.
Trong một trận chiến lớn,  trọng thương, từ đó liệt giường, bệnh  dứt.
May , thái tử trẻ tuổi tài cao,  ngài gánh vác triều chính.
Triều đình  nhiều năm tranh đấu, cuối cùng cũng thanh lọc  kẻ gian, miễn cưỡng giữ vững quốc gia.
Ta  những tin  trong một quán  nhỏ.
“Mẫu , kẹo lạc  ngon quá, chúng  mua thêm mang về cho phụ  nhé?”
Yểu Yểu tươi , gọi tiểu nhị gói thêm một phần kẹo.
Ra khỏi quán,  lúc thấy Thẩm Chân dừng xe ngựa  cửa.
“Trời lạnh, đường trơn,  đến đón nương tử về nhà.”
Chàng mỉm , bế Yểu Yểu lên,  vươn tay về phía .
Ta cũng mỉm , bước một bước về phía .
Ngón tay khẽ chạm, ấm áp truyền từ lòng bàn tay.
Chúng  cùng   về — nơi  gọi là nhà.
(Toàn văn )