Trên sàn nhà bày la liệt bình, chai, lọ, hủ, Bùi Minh vẻ nghiêm trọng đất hí hoáy. Bùa cũng vẽ, mặc kệ đấy quái gì, cứ thế mà dán lên trán Tiếu Thiên Vũ. Giấy vàng cũng đốt, coi như là Tiếu Thiên Vũ đốt cho Ngọc Hoàng đại đế —— Bùi Minh niệm trong miệng: Jesus , chúa cứu thế , tâm gì lẽ ngài , xin ngài rũ lòng thương chừa cho một con đường sống mà!! Hổ nháo hơn nửa ngày cũng chẳng thấy chút hiệu quả gì, Bùi Minh bắt đầu loay hoay với cuốn ‘Harry Potter và viên đá phép thuật’.
“Một chút muối~~ lông khổng tước~~ một chút vôi~~ nửa cái lổ tai lừa......” Bùi Minh một bên y như trong sách , một bên ném mấy thứ nhắc đến chén thủy tinh. Tiếu Thiên Vũ với gương mặt kh*ng b* chòm ngó, màu nước trong chén thủy tinh tay Bùi Minh chuyển từ trong suốt sang đen ngòm. Mấy thứ rõ nguồn gốc gì đấy đang nổi lềnh bềnh bên trong.
“Còn giống lắm, a, m.á.u ch.ó ~~~” Bùi Minh xong liền bắt gặp ngay ánh mắt lạnh buốt của Tiếu Thiên Vũ, nhanh chóng lắc đầu ngoày ngoạy: “Không cũng .”
Khuấy nửa ngày, Bùi Minh lòng thành phẩm trong tay, cẩn thận đưa cho Tiếu Thiên Vũ: “Ngoan, uống hết ! Sẽ nhanh chóng hiệu quả!”
Tiếu Thiên Vũ lui về ba bước, cái thứ dị hợm : “Nói nè, nếu thật cái mạng thì cần rắc , chạy lấy cọng dây thừng đến, thắt cổ là xong, khỏi màu mè”
“Cậu còn biến trở thành ? Thử , hiệu quả?” Bùi Minh kiên nhẫn khuyên giải, hai tay bưng chén nước đến, Tiếu Thiên Vũ sợ hãi, càng lui nhanh về phía .
“Cậu thấy ! Như thế mà uống?”
“ mất nửa ngày mới nó, dám uống!”
“Cậu uống uống!”
“Vô nghĩa! Biến thành ch.ó là ! Này, đó cho !”
Tiếu Thiên Vũ thực thông minh nhanh chóng cong đuôi trốn gầm giường, giường Bùi Minh thấp, cố vươn dài tay cũng với tới Tiếu Thiên Vũ. Bùi Minh lên giường, thấp giọng: “Thiên Vũ, mà! Cậu trốn đó để gì chứ!”
Tiếu Thiên Vũ trong vành đai an , cao giọng đáp: “Nam tử hán đại trượng phu, là !”
Ầm ĩ nửa ngày, trời cũng nhanh mang nhuộm đen. Bùi Minh đem vứt hết mấy thứ hầm bà lằng , tất cả đều là gạt ! Tiếu Thiên Vũ cũng chui khỏi gầm giường, uể oải dài sô-pha.
Bùi Minh bước từ nhà tắm, đến cạnh sô-pha, xách đầu Tiếu Thiên Vũ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-vien-bat-dac-di/chuong-14.html.]
“Làm gì ?”
“Tắm rửa!”
“Oa!” Không đợi Tiếu Thiên Vũ kịp phản đối, ném một chậu nước ấm. Tiếu Thiên Vũ ngoi lên khỏi chậu nước: “ sai bao giờ, chả dịu dàng gì sất!” Bùi Minh nhấn đầu xuống: “Đối với ...... Không cần!”
Đổ dầu gọi lên đầu, chà từ xuống . Tiếu Thiên Vũ x** n*n như thế thoải mái vô cùng, híp mắt ngã tay Bùi Minh.
“Nhìn , phục vụ cũng thành thục quá hen.” Tiếu Thiên Vũ mát-xa thư thái, liền bắt đầu trêu chọc.
Bùi Minh liếc một cái: “Nhà từng nuôi chó! Sau khi trường thì nuôi nữa, ai ngờ nhặt một con thế ! Lại còn là một con ch.ó mặt dày vô sĩ nữa chứ!”
Tiếu Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Này cũng là duyên phận, đúng ? Nga u ~~”
Đột nhiên, Tiếu Thiên Vũ trợn tròn hai mắt, hai chân ch.ó ôm lấy tay Bùi Minh, yên nhúc nhích.
Bùi Minh một bên tẩy một bên : “Làm ?”
Bỗng dưng, Bùi Minh đỏ mặt. Thứ ở giữa hai chi của ch.ó nhỏ đang trong tay . “Chó lưu manh!”
“Ối trời! Sao mắng , còn do x** n*n ! Ai u! Nhẹ tay a!” Tiếu Thiên Vũ gào t.h.ả.m thiết, cái thứ “ kìa” áp bức bàn tay Bùi Minh, đau đến mức chỉ còn cầu xin tha thứ.
Đêm khuya, Bùi Minh một ngày huyên náo cho mệt mỏi, ngã lên nệm chìm sâu giấc ngủ. Trên chiếc gối bên cạnh, Tiếu Thiên Vũ cuộn thành một trái cầu, cũng say giấc mộng.
***