Hậu Viện Bất Đắc Dĩ - Chương 17:

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:10:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi thứ trở về điểm khởi đầu, Bùi Minh cùng Tiếu Thiên Vũ uể oải sô-pha, nghĩ mãi cũng chẳng biện pháp nào.

 

Sự tình như , dù chán nản thế nào thì cũng . Bùi Minh bèn lôi Tiếu Thiên Vũ tìm mấy kiện quần áo bỏ đường. Nói gì thì , giày da áo vest còn thêm cả túi công văn, nhiêu đó cũng chẳng ít tiền, thể bỏ là bỏ? khi đến con đường nhỏ gần công viên, tìm thế nào cũng chẳng thấy áo quần , Bùi Minh lo lắng tìm nữa, Tiếu Thiên Vũ cũng sốt ruột, dò tìm khắp bụi hoa lùm cỏ, song, thấy dù chỉ là một mẩu vải.

 

Phỏng chừng là nhặt , nghĩ tới phương án , Tiếu Thiên Vũ càng bi phẫn hơn. Không thể một lời, xổm m.ô.n.g xuống đất, răng nanh nghiến reng réc.

 

Bùi Minh vươn tay ôm lấy , đến ghế đá, thở dài : “Quên , đừng nóng. Cứ coi như là vận xui! Mẹ nó, đứa nào trộm , đợi nó bước cửa liền báo cảnh sát đến túm đầu nó!” Bùi Minh thở hồng hộc mắng, bộ vest đó là mua cho . Giá rẻ !

 

Tiếu Thiên Vũ ghé đầu vai Bùi Minh, mệt mỏi thều thào: “ biến thành nữa! Đây thể gọi là đày đọa ?”

 

Bùi Minh v**t v* lông lưng , thở dài. Đây cũng là đang đày đọa đó!? Bà nó, đúng là chẳng ho!

 

Mặt tựa lưng con ch.ó nhỏ, cọ cọ, Bùi Minh cũng chán nản thở sườn sượt. Bỗng nhiên chỗ ghế trống bên cạnh , Bùi Minh cũng chú ý, tiếp tục đắm chìm trong tâm trạng buồn bực. Trên vai chợt thấy luồng khí nóng, Bùi Minh giật ngẩng đầu lên , liền thấy gương mặt xa lạ đang cách mặt quá một tấc!

 

“Anh là ai?” Bùi Minh nhanh chóng lui xa, đàn ông vẻ lên nụ đầy cợt nhã. Dáng gã nhỏ gầy như cọng tăm, khi thì trưng bộ răng vàng ươm “Đừng khẩn trương như , gì cưng ! Nhìn cưng một buồn bã như thế, đến chuyện trò cùng cưng mà thôi, hai thể quen ?” Bùi Minh tiếp tục lui xa, lạnh lùng “Cây tăm” mặt. Hiểu ý đồ của gã, Bùi Minh liền cau mày trợn mắt, tỏ ý chán ghét. Người như thế cũng từng gặp qua, Bùi Minh cảm thấy vô cùng ghê tởm.

 

“Cút!” Dứt khoát một chữ, ánh mắt Bùi Minh lạnh như băng, toát đầy khí chất hùng dũng oai vệ của đàn ông, liếc mắt sơ qua cũng đang bực bội, huống chi tâm tình đang sẵn. “Ô! Có cá tính, thích......” Nói còn dứt lời “Cây tăm” liền hét t.h.ả.m một tiếng, gương mặt nham nhở in rõ một vệt móng vuốt đỏ au. Tiếu Thiên Vũ đem một bụng oán giận phát tiết hết lên mặt gã.

 

Nhảy xuống khỏi Bùi Minh, từng bước một, bước đến gần đối tượng trút giận. “Cây tăm” từng gặp qua con ch.ó nào nhỏ mà hung hăng như , trong mắt tỏa sự lạnh lùng đáng sợ. Kia lá ánh mắt của chó, là sói mới đúng!

 

“Thằng khốn, ban ngày ban mặt mà trêu ghẹo con trai nhà lành, ông đây hôm nay sẽ đập c.h.ế.t mày!” Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp, vô cùng uy lực vang lên, chậm rãi đằng đằng sát khí. Giống như một cao lớn uy mãnh đang nhíu mắt gã đầy khiêu khích.

 

Nhìn chằm chằm con ch.ó nhỏ, “Cây tăm” trở nên hoảng sợ, hiển nhiên, âm thanh thốt lên từ miệng của trai xinh , xán lạn . Xung quanh còn ai khác ? Xoay đầu nửa ngày, một cũng .

 

“Còn nữa! Thằng ranh! Đang mày đấy!” Lại một tiếng rõ ràng thét lên. Gã thanh niên kinh sợ nhận thức , chủ nhân của âm thanh kiêu căng chính là —— con ch.ó nhỏ mặt!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-vien-bat-dac-di/chuong-17.html.]

“AAaaaaaa ~~~~” hét lên một tiếng, “Cây tăm” lăn đùng ngất xỉu.

 

Dưới ánh mặt trời ôn hòa, muôn hoa đua nở, bướm ong uốn lượn, chim muôn hót véo von, hơn nữa, mặt là một trai xinh non mơn mởn. “Cây tăm” choáng váng run rẩy dậy, hoảng hốt Bùi Minh. Cậu trai trẻ một-con-chó--!

 

“Con con con …..chó ch.ó chó ch.ó …… ~~~~~~~~~~”

 

“Chính là , tự dưng chạy đến chỗ chuyện với khí còn hàn huyên với cún nhà , còn la hét cún nhà chuyện. Sau đó bỗng nhiên ngất xỉu, sợ chuyện gì nên gọi các vị đến đây.”

 

“Cây tăm” kinh ngạc phát hiện hai tay gã đang hai mặc áo blouse trắng giữ chặt, phía lưng còn cả một đội cảnh vệ. Không đúng a, phạm tội a! “Buông ! Là ! Hắn một con ch.ó tiếng ! thật đó, , mấy đem ?”

 

Bùi Minh tủm tỉm “Cây tăm” lôi lên xe cứu thương của viện tâm thần, khi thấy ai để ý còn vui vẻ vẫy tay tạm biệt “cây tăm” hại .

 

Tâm tình hơn nhiều, Bùi Minh hai tay ôm ví chậm rãi về, Tiếu Thiên Vũ thì lon ton bên chân Thiên Vũ, về nếu còn oai nữa thì đừng mà dại tiếng , vạn nhất chuyện gì xảy đến cũng sẽ mặc kệ luôn.”

 

Tiếu Thiên Vũ hừ, nhe răng dọa: “Cậu là đồ bất lương, nếu thì nghĩ sẽ thoát ? bảo nước mắt ngắn nước mắt dài nhào lòng dùng đền đáp thì thôi, còn dám mặc kệ ......”

 

Bùi Minh liếc đầy khinh bỉ: “Bởi vì ? thèm ! Muốn đập cái thằng lúc nãy cần nhờ đến cái mặt ? Bộ dạng của lúc là ai bảo vệ ai !”

 

Tiếu Thiên Vũ ngẩng đầu … Dùng loại ánh mắt tội nghiệp Bùi Minh: “Hình dáng hiện tại của đúng là nhục nhã thật, nhưng cái gọi là lấy chồng theo chồng, lấy ch.ó theo ch.ó là thế nào ......”

 

sẽ biến thành ch.ó cách thủy!”

 

Tiếu Thiên Vũ lẹ chân vọt , Bùi Minh dũng mãnh rượt theo phía .

 

***

 

Loading...