Hậu Viện Bất Đắc Dĩ - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:10:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plAJeJWjI

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Minh từ trong hôn mê tỉnh , khi mở to mắt thì mắt là bốn bức tường trắng xóa cùng mùi t.h.u.ố.c sát trùng khiến chút mờ mịt. Đây là ? Chuyển mắt khắp nơi thấy tay mối kim tiêm, là đang tiếp nước biển. Trời đất, bệnh viện, đang yên đang rằng chạy tới đây ? Cửa mở, y tá áo trắng tươi khả ái vui vẻ tiến : “Anh tỉnh ! Có chỗ nào thoải mái ?”

 

Bùi Minh mặt nhăn mày nhíu, đầu thì cứ u u, cả cứ như đ.á.n.h gãy xương cốt, đau nhức khó chịu. việc mà nhất là chính xác chuyện gì xảy .

 

thế?”

 

“Anh trúng độc gas, may mắn phát hiện đúng lúc, bằng a, thể lừng lẫy mà hy sinh ! Về nấu nước nên cẩn thận chút!”

 

Gas, nấu nước? Bùi Minh chút nhận thức vấn đề, đúng là nấu nước để chử bánh sủi cảo. Kết quả thì ngủ quên. Gas rò rỉ, trúng độc. Vậy….

 

“Tiếu Thiên Vũ! Thiên Vũ !” Bùi Minh đột nhiên hoảng sợ kêu la, cô y tá ngơ ngác hỏi: “Tiếu Thiên Vũ, đó là ai a?”

 

Như kích thật lớn đập , Bùi Minh hoảng loạn đập tay xuống giường, la hét điên cuồng: “Cậu vẫn còn ở trong phòng, nhốt ở trong phòng! Thiên Vũ!”

 

Kim tiêm tay rơi , m.á.u cũng theo đó mà rỉ ngoài. Y tá sợ hãi, cố giữa chặt lấy : “Anh thế! Mau xuống, hiện tại thể cả!”

 

Bùi Minh ôm đầu ngã quỵ mặt đất. Hơi độc vẫn còn tiêu trừ hết đầu đau đến như nổ tung, Bùi Minh nôn khan, thở một cách khó khăn. Y tá vất vả lắm mới thể lôi kéo về giường, thở hổn hển giáo huấn: “Anh kích động, mới thoát ly nguy hiểm thể lộn xộn như thế.”

 

“Cứu ! Thiên Vũ còn ở bên trong!” Bùi Minh c.ắ.n răng chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt mà kêu lên.

 

“Anh trong nhà còn một nữa? Không thể nào, bọn họ kiểm tra là còn ai cả. Anh xuất hiện ảo giác chứ?” Y tá một bên an ủi, một bên lo lắng lấy tay hươ hươ mặt Bùi Minh.

 

Bùi Minh bắt lấy tay cô, lo lắng : “Không , . Đó là..... con ch.ó của ! Cô thấy một con ch.ó nhỏ ? Nó thế nào , cô mau cho !”

 

Y tá “A” một tiếng, rộ lên: “Con ch.ó nhỏ a! Sao đặt cái tên lạ lùng thế? Còn cả tên lẫn họ. hàng xóm của khi đem còn khen nuôi một con ch.ó khôn ngoan lanh lợi nữa! Nếu nó cứu , thật sự xong .”

 

Bùi Minh chăm chú lắng : “Cô , nó việc gì đúng ?”

 

Y tá khanh khách : “Nó đương nhiên việc gì, bằng nó như thế nào cứu !”

 

Bùi Minh thở một nhẹ nhõm, ngã đầu xuống cái gối phía “Cám ơn trời đất, việc gì là .”

 

“Anh lạ thật, một chủ – một tớ nhà đúng là khác , lo bản gì mà cảm tạ trời đất khi con ch.ó nhỏ gì. Bất quá tiếp, ch.ó nhà thực giỏi, nó liều mạng kéo bên ngoài, mở cửa gọi , lúc đưa lên xe cứu thương về nó còn yên tâm, đuổi theo xe chạy xa! Khiến cả bác sĩ cũng mềm lòng mà rơi nước mắt.” Y tá một bình nước biển khác cho “Anh thoát ly nguy hiểm, thể cần nghỉ ngơi thật . Ngày mai buổi sáng bác sĩ sẽ đến khám cho , cứ ngủ một giấc , nếu gì thì cứ nhấn chuông gọi .”

 

Y tá ngoài. Bùi Minh đầu, một giọt nước mắt rơi xuống. Vừa cố lắm mới để nước mắt chảy mặt cô y tá. Khi thấy Tiếu Thiên Vũ một đường đuổi theo , lòng cứ đau đớn khó chịu. Hắn hiện tại ở ? Không ai chăm lo cho , sẽ chịu khổ cho coi! Vạn nhất đừng mà hồ đồ để khác phát hiện , nếu họ sẽ coi như quái vật. Thiên Vũ, bây giờ thế nào?

 

Càng nghĩ càng lo lắng, , về nhà! Bùi Minh xốc chăn dậy nhưng thể dường như còn là của nữa , đầu choáng váng chỉ bức cho xong, thì chút sức lực. Không ngờ trúng độc gas lợi hại đến cỡ ! Cố nén sự khó chịu, Bùi Minh gian nan dậy khỏi giường.

 

Cửa lặng lẽ mở , một con ch.ó nhỏ lông trắng muốt chút tiếng động tiến . Bùi Minh kinh ngạc , đó kinh hỉ mở hai tay: “Thiên Vũ!”

 

Tiếu Thiên Vũ nhanh nhẹn nhảy vọt vòng tay Bùi Minh. Bùi Minh ôm cổ , , cuối cùng nén chặt trong bụng.

 

Tiếu Thiên Vũ gối đầu lên bả vai Bùi Minh, giọng chút khàn khàn: “Bùi Bùi, việc gì. Thật quá! Cậu sợ c.h.ế.t.”

 

Bùi Minh ôm , v**t v* sống lưng , thanh âm nghẹn ngào: “Cậu khỏe ? Sao tìm đường đến đây?”

 

Tiếu Thiên Vũ híp mắt suy nghĩ, vô lực trả lời: “ đuổi kịp xe cứu thương, tìm thấy xe nào thể đưa đến đây, đành chạy bộ đến. khi tới thì chỉ thấy với , thử vài đều đá . Cũng may mà lén chờ ở bên ngoài, tới lui tìm cơ hội lẻn . Thật vất vả mới chờ thời cơ mà nhảy .”

 

“Nói chạy đường trường đến đây! Cậu điên đầu hư hả! Ngoan ngoãn ở nhà chờ ?” Gắt gao ôm , nước mắt Bùi Minh cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.

 

gặp , lo mà.”

 

Bùi Minh hấp hấp cái mũi, thấp giọng mắng: “Ngu c.h.ế.t .”

 

“Bùi Bùi, ôm một cái , mệt c.h.ế.t luôn.” Tiếu Thiên Vũ nhắm mắt tựa v*m ng*c Bùi Minh. Bùi Minh đem ôm thật chặt lòng, cọ mớ lông xù ót. Trước nhiều lúc tức giận đến sôi gan, hận thể b*p ch*t . Hiện tại, vẫn là đầu tiên vì cảm thấy đau lòng. “Ngủ một lát , mệt lắm .” Nhẹ nhàng thì thầm tai . Tiếu Thiên Vũ lời nhắm mắt , thực mệt a!

 

Trong lòng ngực, con ch.ó nhỏ đang ngủ yên , thở khò khè khò khè thật ngọt ngào. v**t v* sống lưng , Bùi Minh tựa mặt đầu , trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc nồng nàn bao giờ đến. Bỗng cảm thấy chú ch.ó đang ôm hôm nay chút khác lạ, ôm chút thuận tay, Bùi Minh đang đổi tư thế, chợt phát hiện ch.ó nhỏ đang phình to ! Một mảng lông biến mất, biến thành làn da trơn bóng, Bùi Minh kinh ngạc mở to hai mắt, đang ôm sâu n.g.ự.c một Tiếu Thiên Vũ – mệt đến mức chẳng còn trời trăng gì.

 

“Thiên Vũ!” Bùi Minh mừng sợ, vuốt mặt Tiếu Thiên Vũ, nhằm đ.á.n.h thức . Tuy thường biến tới biến lui, nhưng đầu tiên tận mắt chứng kiến! Thật sự là thần kỳ a!

 

Tiếu Thiên Vũ từ trong cơn mơ ngủ tỉnh , cũng phát hiện bản biến hình, cúi đầu Bùi Minh, ngạc nhiên : “Trời ạ, tại thể như a? Tự nhiên biến thành đúng lúc !”

 

Bùi Minh vui vỗ đầu : “Lúc cần thì biến , lúc cần thì biến lung tung! Nhìn cái bộ dạng thế , tìm quần áo ở cho ?”

 

Tiếu Thiên Vũ cũng ý thức vấn đề , nhưng cũng biện pháp nào khác.

 

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, Bùi Minh nhanh tay lẹ mắt lập tức lấy chăn trùm Tiếu Thiên Vũ . Vô duyên vô cớ, trong phòng bệnh thì gì đáng bàn nhưng nếu một tên đàn ông cao thước tám, trần như nhộng giường, Bùi Minh dù mười cái miệng cũng thể giải thích.

 

Y tá mở cửa bước , thấy Bùi Minh nửa nửa , hai chân đùn chăn lên cao.

 

“Có tới ? giống như thấy chuyện.” Y tá quét qua phòng bệnh lớn cho lắm, đó về Bùi Minh.

 

Bùi Minh ấp úng đáp: “Không, ai cả! Có lẽ cô lầm ?” Tim cứ đập ầm ầm trong ***g ngực, Bùi Minh siết chặt chăn , sợ lộ dấu vết của Tiếu Thiên Vũ đang dấu trong . Y tá Bùi Minh đỏ bừng mặt mày, mỉm tha thiết hỏi: “Có thoải mái? Ngủ ? Muốn giúp lấy một ly nước?” Khó mà gặp một bệnh nhân nào ưa như thế, ngay cả trong bộ dáng chút lôi thôi cũng khiến cảm thấy hưng phấn a!

 

Vẻ mặt tủm tỉm của y tá khiến Bùi Minh một mồ hôi, nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, cần, cám ơn cô.” Trời ạ, mau buông tha ! Đây là tình huống gì !

 

Trong chăn, Tiếu Thiên Vũ ôm sát Bùi Mình, thở cũng chẳng dám thở. Nếu như bắt gặp ngay tại hiện trường, bản chẳng biện pháp mà giải thích, trực tiếp nhảy lầu coi như còn dễ dàng hơn. Khoan , lấy một y tá chu đáo thế nhỉ, còn đòi đút uống nước? Còn dám đến gần? Bùi Bùi, đang mặt ở đây đó! Đừng quên chúng ...... …cái ! Đừng đùa nha! sẽ nhảy lầu đó! Mà sẽ g.i.ế.c diệt khẩu đó!

 

Tiếu Thiên Vũ căng lỗ tai động tĩnh bên ngoài. Trong chăn , hai má dán bụng Bùi Minh, nơi đó mềm mại bằng phẳng, mang theo hương vị thể của trẻ tuổi. Tuy rằng cách một tầng vải mỏng, Tiếu Thiên Vũ vẫn nóng đến mức m.á.u cũng bốc . Tay tự chủ mà v**t v* cặp đùi thon dài cùng thắt lưng gầy của ai . Bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nhanh và cũng vô cùng dễ dàng vén lên, làn da mềm mại liền hiện .

 

Cảm giác phía rục rịch, Bùi Minh sợ tới mức mồ hôi lạnh mồ hôi nóng cùng xông , đừng cần lộn xộn a! “Thực xin , ngủ.” Dưới tình thế cấp bách, Bùi Minh hướng về phía y tá, ai oán thốt .

 

Y tá chút ngại ngùng: “Vậy nghỉ ngơi !”

 

Cửa cuối cùng cũng đóng , chung quanh khôi phục im lặng. Bùi Minh kinh hồn chẳng lời, tên trời đ.á.n.h , bậy mà cũng lựa thời điểm, lộ dấu vết nên như thế nào giải thích a!

 

Đôi tay đặt lưng vẫn giữ nguyên, sức nặng ở phần bụng biểu hiện cho việc đầu Tiếu Thiên Vũ đang đè lên. Bùi Minh hề động, trong chăn Tiếu Thiên Vũ cũng động. Hai cứ duy trì cái ôm lâu lâu. Bùi Minh nhịn cong khóe miệng, cùng nhận thức từ đó đến giờ, khi nào mà bình yên cùng trải qua. Cho đến bây giờ đều là cãi quyền cước vung tán loạn, mỗi còn đ.á.n.h đập hả thì bỏ qua. Cho dù trưng cái bản mặt tươi rói thì chỉ càng khiến điên tiết. Tính đến thời điểm , cả hai từng lặng im mà ôm thế , sự dịu dàng và ngọt ngào của thời khắc cứ vây lấy thể xác và tâm hồn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-vien-bat-dac-di/chuong-19.html.]

Bùi Minh nhẹ nhàng xốc chăn lên, kẻ đang tựa ngủ say .

 

Dưới ánh đèn yếu ớt, Bùi Minh cẩn trọng Tiếu Thiên Vũ say giấc. vết tím xanh tấm lưng trần đập mắt, đùi, cánh tay đều bầm xanh. Đây thể là do đá, bọn khốn c.h.ế.t tiệt! Cho dù là một con ch.ó thì cũng đau a! Nhẹ nhàng v**t v*, tim xót đau. Tinh tế xê dịch tấm chăn, Bùi Minh xuống bên cạnh . Ngắm gương mặt quen đến mức thể quen hơn nữa, tim đập thình thịch. ch*m r** v**t v* … môi nhẹ nhàng dừng hai gò má của Tiếu Thiên Vũ chần chừ môi .

 

Ánh mặt trời bên cửa sổ cùng tiếng bước chân ngoài cửa phòng nhanh chóng đ.á.n.h thức hai kẻ đang say giấc nồng, Bùi Minh chớp chớp mắt cho quen với ánh sáng lập tức trợn mắt há mồm hoảng sợ phát hiện tình huống tí nào. Tiếu Thiên Vũ còn tr*n tr** bên cạnh , mà cửa phòng thể tùy thời mở ! Trời ạ, đây dọa c.h.ế.t khiếp !

 

Tiếu Thiên Vũ cũng tỉnh, thấy cơ thể vẫn còn đầy đủ tay chân, cao hứng một chút bừng tỉnh phát hiện bản đang ở trong tình trạng thập phần khó xử a “ sẽ mặc quần áo của chuồn khỏi đây, đó trở !”

 

Không biện pháp khác, cũng chỉ cách thôi, may mà Bùi Minh còn bộ đồng phục bệnh nhân . Bùi Minh nhanh chạy đến tủ quần áo đặt ở góc phòng, cánh cửa tủ mới mở thì cánh cừa phòng bệnh cũng đồng thời đẩy . Một cô y tá khác mang t.h.u.ố.c bước : “Giường mười bảy, chích thuốc.”

 

Bùi Minh bối rối nhảy trong tủ đồ, im bên trong, Tiếu Thiên Vũ cũng kịp né, sợ tới mức dùng chăn trùm kín . Y tá mặt chút đổi mang khay t.h.u.ố.c đặt bên cạnh, kiểm tra kim tiêm, khi chuẩn xong sang bệnh nhân, lệnh: “c** q**n .”

 

Chôn ở trong chăn, Tiếu Thiên Vũ kêu khổ ngừng, biện pháp, đành ngoan ngoãn nhấc chăn lên cho ngó nó chút thôi, thật cẩn thận hé một mảng m.ô.n.g ngoài. Bông t.h.u.ố.c tẩm dịch lạnh gì đó chà chà m.ô.n.g nhỏ xong thì cây kim nhọn dài liền đ.â.m . Tiếu Thiên Vũ há răng c.ắ.n chặt gối, má ơi!

 

Cô y tá lạnh lùng khi tiêm t.h.u.ố.c xong liền , Bùi Minh nơm nớp lo sợ bước khỏi tủ, xốc chăn lên, khẩn trương Tiếu Thiên Vũ đang vùi mặt gối: “Thiên Vũ, việc gì chứ?”

 

Mặt mày Tiếu Thiên Vũ nhăn dạng gì, chậm rãi hé răng : “Bùi Bùi a, chúng về nhà ! Không ở cái lò sát sinh nữa U__U!”

 

Bùi Minh ngậm ngùi, thực bi thương trả lời: “Thiên Vũ, cho tin cho lắm . Quần áo của , trong tủ.”

 

Tiếu Thiên Vũ trợn to mắt Bùi Minh, thể nào!

 

Vậy bây giờ? Đồ bệnh nhân thì chỉ một bộ, hai thằng đàn ông thể ban ngày ban mặt cùng một cái giường! Người lui tới, thế nào mà giải bày? Tiếu Thiên Vũ hoảng loạn đến độ lăn lộn bấy nhầy giường, thế thì chẳng thà đừng biến về thành ! Làm ch.ó thì thể quang minh chính đại mà tr*n tr**ng, còn thì che che dấu dấu, bằng thì chính là bình thường, thấy thì coi như cả đời cũng đừng mong ngóc mặt lên đời!

 

“Cô y tá ơi, Bùi Minh tỉnh ? đến thăm , còn mang theo nhiều thức ăn nữa.” Ngoài cửa truyền đến tiếng đầy nũng nịu, là Phương Phương! Hai liếc mắt , Tiếu Thiên Vũ giống như kẻ đang trốn nợ, nhanh chóng vọt trong tủ, Bùi Minh đợi trốn kĩ thì mới giường, nhắm mắt vờ vẫn còn ngủ say.

 

Cửa nhẹ nhàng đẩy , lúc nào cũng ngụy trang thành cô gái tỉ mỉ dịu dàng ôm gói to gói nhỏ bước . Thấy Bùi Minh còn đang ngủ, tủm tỉm giường, hạ thắt lưng, cúi ngắm gương mặt tinh tế đoan trang đang ngủ của Bùi Minh. Bộ dáng thanh tú khi ngủ của nam nhân thực cho động tâm, mà động tâm thì hôn nhẹ hai gò má một chút. Phương Phương đầu cửa phòng khép chặt, bạo dạn cúi xuống.

 

Qua khe hở cửa tủ, Tiếu Thiên Vũ vô cùng lo lắng, đồ c.h.ế.t bầm , còn bộ cái gì! Chẳng lẽ mong con nhỏ đó nó hôn lắm ? Hay là , căn bản đây đầu tiên? Bùi Minh a Bùi Minh, hôm nay giải thích rõ ràng thì yên với ! Còn kém một chút, ai nha ~~

 

“Khụ hừ!” Một tiếng ho nhẹ vang lên. Quảng cáo đúng là xạo a, đôi khi ho khan là một loại phương thức vô cùng để phá hỏng cái gì đó!? Dù thì một tiếng ho cũng khiến Tiếu Thiên Vũ yên lòng, Phương Phương sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hoang mang rối loạn xung quanh, ai? Ai thấy?

 

Trên giường, Bùi Minh cố đến bụng cũng thấy đau, tiếp tục giả vờ nữa, dụi mắt dậy: “Ủa? Phương Phương, tới đây?”

 

Phương Phương nũng: “Sao em thể đến đây? Em sớm đến đây! Vừa đưa đến bệnh viện, em sợ tới mức còn hồn . Ngày hôm qua khi còn tỉnh em đều ở đây trông chừng , qua cơn nguy hiểm em mới yên tâm chút. Nếu về chuẩn chút thức ăn cho thì em ở đây luôn với .”

 

Bùi Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Phiền cô .”

 

“Nói gì , xa lạ quá!” Phương Phương hờn dỗi liếc một cái, bắt đầu lôi mấy thứ gì đó “Em đặc biệt hầm canh gà cho , còn điểm tâm, ăn tạm mấy thứ . Còn nhà cửa thì cứ yên tâm, em khóa kỹ càng . , quần áo của , hôm qua em giặt sạch , còn đây là em mang từ nhà , quần áo, giày, còn vận dụng hàng ngày, bác sĩ còn đây vài ngày nữa.” Nói xong liền hướng đến tủ quần áo.

 

Bùi Minh sợ tới mức mặt trắng bệch, nhanh gọi : “Phương Phương, cô ?”

 

Phương Phương kỳ quái đầu : “Treo quần áo lên, ?”

 

“A, ~~ cần. Cô cứ để đây . Phương phương a, cô đây ! Hắc hắc ~~ chúng trò chuyện.” Bùi Minh như s.ú.n.g tiểu liên, phụt một cái nhảy xuống, chắn mặt Phương Phương, lo lắng mỉm .

 

Phương Phương nhẹ: “Anh kìa, gấp cái gì? Để em treo quần áo lên ? Thật là.” Nói xong tay đặt cửa tủ. Bùi Minh lo sợ rớt mồ hôi, nếu cô mở cửa, thấy Tiếu Thiên Vũ đang *** thì ? Cậu nhanh nhảu chèn chắn tủ quần áo “Đừng! Hắc hắc ~~ tự ! Cô sang bên , lời với cô. Thật sự, cảm thấy thật nhiều chuyện !”

 

“Thật ?” Phương Phương e thẹn mũi chân .

 

“Thật sự, thật sự! Kỳ thật sớm nhưng mãi vẫn cơ hội thích hợp.”

 

“Ghét quá ~~”

 

Mảnh “thâm tình chân thành” Bùi Minh nhịn run run vài cái, da gà nổi đầy . Bất quá run cũng gắng mà chịu đựng, “Đến đến đến, chúng sang xuống a!” Bùi Minh đưa tay giành mớ quần áo từ tay Phương Phương.

 

Cửa mở, bác sĩ tiến : “Người bệnh ? Này, vẫn còn khỏe hẳn , đừng lung tung! Mau đây để kiểm tra.” Bùi Minh đau khổ thu hai tay trống trơn , bác sĩ ơi, đến chậm một chút ?

 

“Nhanh lên, nhanh lên, lời xuống mà!” Phương Phương giúp Bùi Minh trở giường, bác sĩ lấy ống chuẩn kiểm tra. Bùi Minh trơ mắt Phương Phương đang bước gần đến tủ.

 

“Đừng mở!”

 

Lời còn dứt, Phương Phương thành công đại phá cánh cửa. Bùi Minh tuyệt vọng ôm mặt, xong . Thế là hết! Phương Phương kinh ngạc sửng sốt trong chốc lát, nhanh chóng khép hờ ngăn tủ. Xoay hai đang kinh ngạc , hổ . Bác sĩ khó hiểu đôi trai gái: “Sao ? Sao đừng mở, trong ngăn tủ ?”

 

“Không . Không gì a! Chỉ là tính treo quần áo lên thôi!” Phương Phương hắc hắc bắt tay việc treo quần áo nhanh như điện giật. Bùi Minh ngược mơ hồ, khó hiểu cô.

 

Bác sĩ kiểm tra xong thì , Phương Phương nhanh chóng chạy đến đóng chặt cửa phòng chạy đến tủ cây mở cửa : “Xuất hiện , bé con! Em cứ tự hỏi cứ thần thần bí bí, nguyên lai là đem nó giấu ở bên trong!”

 

Nhìn Phương Phương ôm trong tay con ch.ó nhỏ giống Bắc Kinh, Bùi Minh là may mắn là uể oải, thở dài. Phương Phương ôm tiếu Thiên Vũ yêu thích đến buông tay, bên cạnh Bùi Minh mà xoa xoa mớ lông xù trắng bông : “Con ch.ó nhỏ của bây giờ nổi tiếng trong khu nhà của chúng đấy! Tất cả đều con ch.ó nhỏ mới là cứu một mạng, dũng cảm, thông minh trung thành, ngay cả ch.ó nghiệp vụ so cũng bằng nó! Bùi Minh a, con ch.ó nhỏ là phần phước của đấy! a, bé ngoan?” Phương Phương dùng tay nâng Tiếu Thiên Vũ chân .

 

Bé ngoan ~~ mặt Bùi Minh cùng tiếu Thiên Vũ đều là một mảnh tối đen.

 

Bùi Minh giường ăn điểm tâm, Phương Phương đặt Tiếu Thiên đùi đút ăn thịt bò, : “Ăn ngoan nha, đây là thưởng cho em đó. Ngày mai chị sẽ mua xương thịt đến cho em!”

 

Tiếu Thiên Vũ thực đói bụng, cũng bất chấp cái gì hình tượng hình tượng, ăn vô cùng hoành tráng. Bùi Minh giương mắt ngó , rủa thầm trong miệng: “Ăn ngon ghê nhỉ, coi chừng nghẹn c.h.ế.t bây giờ!”

 

Phương Phương : “Anh xem, ghen với cả con ch.ó nhỏ!”

 

Bùi Minh bầu trời, Tiếu Thiên Vũ hự hự .

 

, thật nhiều chuyện với em ? Anh ......” Xấu hổ cúi đầu, Phương Phương cật lực v**t v* cổ Tiếu Thiên Vũ. Tiếu Thiên Vũ trừng mắt Bùi Minh, đúng , ! xem sẽ cái gì! Bùi Minh cứng họng, cái gì? nào cái gì a?

 

“Kỳ thật...... Cái ...... Chính là...... ......Cô mua bảo hiểm ?”

 

Yên tĩnh. Ngoài cửa sổ, quạ đen bay qua hai ba con.

 

***

 

Loading...