Hậu Viện Bất Đắc Dĩ - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:10:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ cục cảnh sát trở về, Trần Sóc vô cùng mỏi mệt thả lên sô pha, đến báo án còn trả lời khẩu cung, cẩn thận thuật bộ câu chuyện, dám bỏ sót một chi tiết. Vốn Trần Sóc cũng chắc chắn Tiếu Thiên dính đám xã hội đen, nhưng khi đến vẻ mặt ơ thờ của cảnh sát viên lấy bản khai của thì liền kìm chế mà dặm mắm thêm muối cho câu chuyện thêm li kì. Cái gì mà bằng chứng xác thực, thư đe dọa tống tiền thì thể cho rằng là bắt cóc? Quy định mất dạy gì hả? Tuy Tiếu Thiên Vũ kẻ thù cũng giàu nhưng cũng đại biểu sẽ bắt cóc? Lại còn cái gì mà nên đến đài phát thanh quảng cáo tìm lạc nữa chớ! Thậm chí phút cuối còn bồi thêm một câu “chờ đến khi nào bằng chứng xác thực sẽ điều tra”. Mặc cho Trần Sóc kêu gào, chỉ thiếu mỗi việc đ.á.n.h gãy cái bàn, viên cảnh sát vẫn cứ ơ hờ vứt cho hai chữ “Không ”. Và chuyện đáng nổi giận nhất là khi sắp về tay cảnh sát chiết tiệt còn tiếp theo một câu “Cái tên Tiếu Thiên Vũ bệnh án tâm thần ? Nếu thì thử đến viện tâm thầm mà tìm thử xem!”
Mẹ kiếp! là thói quan liêu bét nhè của bọn nhà nước gì, nó, ông đây tố các tròn trách nhiệm! Trần Sóc nhanh rót cho một chén trá, uống một cạn vẫn vơi cơn giận.
Cửa nhẹ nhàng đẩy , cô thư kí cẩn thận ló đầu báo cáo “Giám đốc, một vị cảnh viên đến tìm .”
“Không gặp! Đừng nhắc mặt về mấy tay cảnh sát bố láo nữa!” Đang sẵn cơn giận, Trần Sóc kiêng dè, quát to. Tiếng gầm gừ vọng đế từ phía cánh cửa khiến một vị cảnh viên lo lắng, khẩn trương sửa mũ áo. Thư kí nhíu mày, giám đốc mắc chứng gì ? Người ngay đây mà thấy thì chút nào! Quay đầu duyên với vị cảnh viên “Anh đừng để ý, giám đốc chúng vì lo lắng chuyện của trưởng phòng Tiếu nên gần đây bực bội vô cớ lắm......”
“ , cấp cho nhận án . vì lo lắng nên mới đến đây tìm giám đốc của cô bàn bạc” Cảnh viên khá ái, cho thấy buồn lòng vì sự thất lễ .
Cửa đột ngột đẩy , Trần Sóc chạy nhanh ngoài. Nhìn chăm chăm vị cảnh viên , sắc mặt tối sầm của đỡ hơn đôi phần. Ngài cảnh sát đây trông trẻ quá, thế nào vẫn cũng chỉ là một thiếu niên, nhiều nhất mười lăm, mười sáu tuổi. Chẳng lẽ cũng cảnh sát vị thành niên ?
“Cái ...... chính là Trần Sóc. Xin hỏi tên gì?” Trần Sóc miễn cưỡng mở miệng hỏi.
Nghe thấy hỏi, cảnh viên vui vẻ trả lời: “Xin chào, là Khai Dương!”
“Khai Dương, mang họ Khai ?” Trần Sóc thì thào.
“Hắc hắc ~~ chứ, chứ, nhưng ít, ít ~~” cảnh viên lấp l**m cho qua. Trần Sóc miễn cưỡng mời y văn phòng . Khai Dương đằng , Trần Sóc dò xét phía , bộ đồng phục vẻ rộng, đồn cảnh sát phát cho của trang phục ?
Đi văn phòng, Khai Dương tròn mắt ngó trái ngắm , thấy cái gì cũng đều mới mẻ, thú vị, nhất là dàn máy tính bàn việc của Trần Sóc, hiểu mấy bông hoa trong đó cứ biến hóa liên tục. “Uhm...... Cậu cảnh sát ơi ” Trần Sóc chút hổ, cảnh viên tí uy nghiêm đắn gì cả, như đứa trẻ mới đường trông cái gì cũng thấy lạ. Chẳng lẽ đồn cảnh sát cũng cả máy vi tính ? Trần Sóc khẽ siết cravat, ho khan một tiếng: “Mời .”
Khai Dương hoảng sợ, ừ hử một tiếng lai lưu luyến chia tay dàn máy vi tính, lên sô-pha. “Xin hỏi......”
“Anh cứ gọi là Khai Dương.”
“Uhm, Khai Dương. Anh tìm chuyện gì ?” Trần Sóc y, một bụng đầy dấu chấm hỏi.
Khai Dương cũng , khẽ thẳng lưng, thấp giọng : “Có a! Tiếu Thiên Vũ là cấp của , cũng là em nhất của , đúng ? Người em của đột nhiên mất tích trong khi đến báo án thì tiếp thụ.”
“Sao?” Trần Sóc thì vực dậy tinh thần, vỗ đùi: “Nói đúng! Cũng vì chuyện mà giận, ai nha, may còn lý lẽ! Vậy, gọi đồng nghiệp của đến hỗ trợ phá án ?”
Khai Dương điểm hổ lắc đầu: “…. . linh cảm em của ..... Cũng chính là Tiếu Thiên Vũ, hiện tại nhất định nguy hiểm. Phải, đang nguy hiểm!”
Trần Sóc khẩn trương y: “Cậu cũng nghĩ đang gặp nguy hiểm?”
Khai Dương lập tức bày vẻ mặt nghiêm túc “Tuyệt đối nguy hiểm! cũng phiền toái lớn đợi . Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là nhanh tìm !”
Trần Sóc lo lắng nhảy dựng lên: “Cục cảnh sát mấy chịu lập án điều tra thì tìm thế nào?” Biển rộng lớn, chờ đến khi tìm thấy thì biến thành dạng vật chất gì . Khai Dương vỗ vỗ ngực: “ sẽ giúp ! Nếu đến đây gì?”
Trần Sóc ngẩn , miệng méo xệch.
Khai Dương chu môi hờn dỗi: “Anh tin ? chính là tinh hoa của tinh hoa trong cục cảnh sát, đừng xem thường thế chứ!”
Trần Sóc buồn gương mặt trái xoan đỏ bừng của đối diện, mặt vẫn còn phúng sữa thế mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-vien-bat-dac-di/chuong-27.html.]
“Cảnh sát Khai, ngại quá, nghiệp ? Năm nay bao nhiêu tuổi?” Nghẹn nửa ngày, Trần Sóc cuối cùng cũng hỏi miệng.
Khai Dương mặt đỏ bừng, ngóng cổ : “ mới nghiệp, còn đang thực tập. ...... Mười chín! Hỏi chi ?”
“Không việc gì, tùy tiện hỏi thôi.” Trần Sóc phẩy tay, hắc hắc . Cho dù là cảnh sát đang thực tập nhưng cũng mạnh mẽ, cũng đúng, thì nên tướng mạo!
Trần Sóc cung kính rót cho Khai Dương một tách , y “Vậy theo , Thiên Vũ xảy chuyện gì? Hắn sẽ dính vô phiền phức gì?”
Khai Dương tới gần một chút, phi thường nghiêm túc thấp giọng : “Theo phân tích của , Tiếu Thiên Vũ hiện tại hẳn là bắt cóc.”
Tách trong tay Trần Sóc khẽ rung. Vốn cũng dám nghĩ Tiếu Thiên Vũ thật sự bất hạnh gì, chính là tìm thấy thì sốt ruột lo lắng. thấy đáp án , lòng chợt hoảng loạn.
Cưỡng chế cơn hốt hoảng, Trần Sóc lo lắng Khai Dương: “Cậu thật sự nghĩ ?”
Khai Dương kiên định gật đầu. Trần Sóc vỗ bôm bốp đùi “ mà! nghĩ mãi ai bắt cóc . Cậu tiền cũng chẳng quyền thế, bắt cóc còn nuôi ăn, như thì lợi lộc gì chứ?”
“trả ~~ trả thù a!” Khai Dương khẽ đảo mắt.
“Trả thù? thằng ranh lắm, yêu thích, thể đắc tội với khác ?” Trần Sóc vẻ mặt đăm chiêu.
“Cậu bạn , bọn họ thường xuyên ở chung?” Khai Dương Trần Sóc.
Trần Sóc nghi hoặc gật gật đầu: “Phải, luôn bám dính Bùi Minh. như thì ?”
Khai Dương thấp giọng : “Theo tin tức đáng tin, bắt cóc thể chính là !”
“Không khả năng!” Trần Sóc phất tay phản đối “Hai họ từ lúc học đại học đến giờ! Cậu dựa cái gì mà ?”
Khai Dương vỗ tay “Anh hãy , một việc thể suy luận dựa theo đạo lý bình thường. Thế giới rộng lớn đủ dạng a! Anh bao giờ đến vụ án ghê rợn ở Anh ? Một đàn ông giam giữ bạn của , ngày thì đem đó tra tấn, đêm thì nhốt , mãi một tháng mới hàng xóm phát hiện, nguyên nhân của hành động đó chẳng qua chỉ vì bạn đó từng mượn ông 5 bảng Anh mà trả.”
Trần Sóc chút khẩn trương, chuyện thật từng qua. Lúc còn với Tiếu Thiên Vũ rằng đàn ông đó thật b**n th**.
“Vậy ý của là Bùi Minh bắt cóc Tiếu Thiên Vũ vì mượn Bùi Minh tiền mà thèm trả?”
“ như nhưng nguyên nhân cũng tương tự như thế!” Khai Dương giải thích: “Ví dụ như bạn chuyện gì đó sai trái khiến Bùi Minh ôm hận trong lòng......”
Trần Sóc hoảng sợ ôm miệng, khoát tay hiệu Khai Dương đừng thêm gì nữa. Nếu tên ranh gì khiến khác ôm hận thì đúng là khả năng! Ở Anh, bạn chỉ mới mượn 5 bảng Anh trả mà còn như thế, trong khi Tiếu Thiên Vũ cứ rượu là chạy đến nhà Bùi Minh ăn vạ, chừng bây giờ Bùi Minh chặt 8 khúc, nhét vô nồi hầm canh . Thiên Vũ a! Đã sớm nên điều như thế, rốt cuộc vẫn lì lợm mà !
“Người em khốn khổ của a ~~~” Trần Sóc bi ai than. Khai Dương mà cũng hoảng loạn theo, từ đến giờ y bao giờ thấy khác , huống chi còn là một đàn ông nữa chứ!
“Anh, đừng a! cái gì cũng mà!” Luống cuống tay chân lôi khăn trải bàn lau mặt cho , Trần Sóc lau đến đau mặt thì mới phát hiện cái đang lau mặt là khăn trải bàn, liền trừng mắt Khai Dương ném cái khăn sang một bên khiến y ngượng ngùng nhặt cái khăn, trả nó về chỗ cũ. “Anh đừng lo lắng quá, c.h.ế.t. tin chắc rằng còn sống nhưng chúng nghĩ biện pháp mà tìm !” Khai Dương bên cạnh Trần Sóc, sức khuyên bảo.
Trần Sóc lau mặt, gật gật đầu: “Vậy định thế nào? Tất cả đều .”
Khai Dương ghé tai thì thào, nhỏ thầm suốt nửa ngày, Trần Sóc gật đầu ngừng.