Tiếu Thiên Vũ Bùi Minh đầy dò chừng, bây giờ còn thể gì đây? Tiếu Thiên Vũ lắc lắc đầu: “Quên , chuyện tới nước thì đừng giấu nữa. Như thế , khẳng định sẽ đến, chờ đến đây liền đem chuyện rõ ràng. Ai ~~ gây sức ép nhiều ngày… thế , cũng khi nào thì mới đến cuối cùng!”
Bùi Minh an ủi vỗ lưng : “Đừng lo quá, Trần Sóc cũng ngoài. hiện tại lo lắng về mà mang theo cùng.”
Tiếu Thiên Vũ vô lực tựa sô pha “Đừng nhắc đến nữa, thấy cả liền như nhũn , xương cốt đều rã rời.”
Bùi Minh lạnh lùng liếc : “Phải , nọ ôm , còn trốn tránh cái gì a? Giả vờ thanh cao mà thèm ngó cái mặt xem hợp !”
Tiếu Thiên Vũ mặt tái hẳn “Bùi Bùi, khi nào thì tâm tư nghĩ ? Người căn bản thường!”
“ ! Mắt sáng lấp lánh như trời, mở miệng cũng vẫn thể thấy cái gì.” Bùi Minh tự chủ rùng , vẻ mặt thiếu niên thật sự cho khó chịu, giống như cướp đồ của mà còn mặt dày chịu trả.
“Cậu thử xem việc biến tới biến lui như liên quan gì đến ?” Như chợt hiểu cái gì, Tiếu Thiên Vũ đè thấp âm thanh.
“Khó , cũng thể lắm!” Bùi Minh kinh nghi.
“Phù thủy?”
“Người ngoài hành tinh?”
“Hắn bắt trở về thí nghiệm gì nữa?”
“Trần Sóc khống chế?”
Hai đôi mắt kinh hoảng chớp nháy, hai đó chắc sẽ đến đây! Làm bây giờ? Trốn !
Hai , một suy nghĩ, đồng lòng chạy thu dọn hành lý. Bùi Minh lục tung nhà cửa gom hết mấy vật dụng cần thiết, Tiếu Thiên Vũ móng vuốt đành dùng miệng tha từng cái áo cái quần vali. Hai luống cuống tay chân kéo hành lý cửa, ngoài cửa Phương Phương đang trố mắt lạ lẫm.
Phương Phương đang ấn chuông cửa, liếc mắt một cái thấy Bùi Minh đang kinh ngạc lối . Nguy ! Bùi Minh lòng thầm than khổ, xúi quẩy mà đụng vị Đại tiểu thư . Tiếu Thiên Vũ trợn trắng mắt liếc Bùi Minh, nếu vì hiện tại cần vội vàng chạy đến trối c.h.ế.t, gì cũng buộc Bùi Bùi rành mạch phân chia ranh giới với con nhỏ đáng ghét ! bây giờ, trốn chạy vẫn quan trọng hơn!
Lặng lẽ chuồn , Tiếu Thiên Vũ đầu Bùi Minh, chui qua bụi hoa rậm rạp, chạy thẳng con đường nhỏ.
Bùi Minh thấy Tiếu Thiên Vũ biến mất trong bóng tối, hổ Phương Phương . Lần tuy rằng là tình thế bắt buộc, nhưng rốt cuộc cũng là chính hôn , còn thích. Hiện tại giải quyết thế nào a, chẳng lẽ bảo còn nhớ hôm xảy chuyện gì ư? Thấy Phương Phương ngày một chói chang tiến về phía , Bùi Minh tuôn mồ hôi ướt cả lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-vien-bat-dac-di/chuong-30.html.]
“Phương Phương, ách ~~ thực xin ...... Kỳ thật ......” Bùi Minh sốt ruột càng tìm lời thích hợp, trong lòng thì sức mắng tên đầu sỏ khiến !
“Cái gì thực xin a? Anh hãy thật cho em . Chuyện ngày đó thật lòng là ?” Phương Phương trào nước mắt.
Bùi Minh lập tức luống cuống, thế chẳng qua là bất đắc dĩ thôi, nhưng thể rõ với con gái nhà ! Giải thích thế thì ai tin a? Bùi Minh vắt hết óc cũng gì, sợ Trần Sóc bọn họ tùy thời sẽ tới.
“Phương Phương, hiện tại việc gấp cần vài ngày, cô chờ trở , trở về nhất định giải thích rõ ràng với cô.” Không chờ cô gái phản ứng, Bùi Minh chạy nhanh cái vèo mặc kệ tiếng gọi thống thiết phía , chỉ càng gia tăng cước bộ. Đột nhiên, cánh tay nắm lấy!
“Bùi Minh!” Trần Sóc thở mạnh, siết lấy tay : “Thiên Vũ ! Cậu giấu ở ?”
Bùi Minh nắm phát đau, gượng giãy : “Sao ? chút việc .”
Giống như một trận gió, Khai Dương mặt Bùi Minh “Con ch.ó ? Tiếu Thiên Vũ ? Đem bảo bối của đây!” Tinh quang trong đôi con ngươi chớp động, Bùi Minh run rẩy cả .
Cậu chậm rãi lui về phía , mạnh miệng hỏi : “Ai là bảo bối của ? Đừng hổ! Cậu quan hệ gì với Thiên Vũ và tìm gì?”
Khai Dương vạn cũng ngờ câu của khác hiểu thành như , tức suýt chút nữa ói máu
Trần Sóc cũng kinh ngạc kém: “Khai Dương, Thiên Vũ..... Cậu sớm quen ?” Vô liên tưởng lập tức xông thẳng lên não, Trần Sóc Khai Dương đầy trông chờ.
Cơn giận kiềm chế , trán Khai Dương nổi đầy gân xanh, quát lớn “Đủ ! Im hết cho !” Y đường đường là thất tinh Khai Dương, chịu đựng mấy chuyện dở thế a!
“Oanh!” Một trận khói nhẹ nổ bung. Tinh quân sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng. Bị sức nổ cho quần áo rách bươm, Bùi Minh đáng thương dọa té ngã.
Đồng thời, cũng hoảng sợ kém là Trần Sóc đang phía . Khai Dương ngẩn , do giận quá mà quên khống chế chính , biến thành như thế đúng là chút quá phận. Nhìn Bùi Minh, y hổ “Đây là ngoài ý ...... Sẽ .”
“Không ~~ ~~ gì ~~” Thanh âm run rẩy kèm theo tiếng nức nở của Bùi Minh vang lên. Trần Sóc hoảng hồn, giúp đỡ dậy “Bùi Minh, chứ?”
“Ô ~~ giỏi lắm ~~~ là đồ bất nhân! Tên ranh như mà dám ôm b.o.m bên , sẽ để yên cho ! Có ngon thì đừng chạy!” Trần Sóc liều mạng ôm lấy Bùi Minh, Khai Dương như là cảm giác gì, xoay chạy như một tia chớp, biến mất ở phía .
***