Rượu tịch thu, trả chứng từ cam kết kiêng rượu. Tiếu Thiên Vũ bên cạnh cửa sổ bằng thủy tinh lớn, uể oải dòng ngưởi bên tấp nập qua . Tay chống cằm, than ngắn thở dài, Tiếu Thiên Vũ kiêng rượu! Đã ba ngày uống lấy một giọt rượu, miệng cảm giác ngứa ngấy khó chịu khôn cùng! Tiếu Thiên Vũ vốn là kẻ rượu thì vui! Vấn đề nghiêm trọng nhất là thèm rượu, mấy ngày nay tụ hội tiệc rượu đều lấy cớ từ chối, tạm thời thể trì hoãn như thế. còn thì thế nào, chẳng lẽ cứ bộ tịch như thế mãi? Tiếu Thiên Vũ chi là buồn bực! Trước mùi rượu từ lâu, song, rành rành chức vụ trưởng phòng như thế mà thể uống rượu ? Thật sự nuốt lời, nhưng giấy trắng mực đen đang trong tay Bùi Minh! Nói lời giữ lấy lời? Ai u uy ~~ Tiếu Thiên Vũ ôm đầu, như thế nào thể với khác cơ chứ? Chẳng lẽ là do bạn học uy h**p là từ nay bao giờ uống rượu, ai tin????
Tiếu Thiên Vũ xụ mặt xuống, như con ch.ó nhỏ đang chuyện đau buồn, Bùi Minh , nghĩ đây là nhà trẻ , nhà nhà đều cấm rượu! Trước mắt xuất hiện khuôn mặt tươi vì quỷ kế thực hiện của Bùi Minh, đôi mắt thì sáng lấp lánh, chớp chớp, chẳng khác gì tiểu hồ ly, còn hai chiếc răng nanh trắng bóng, nhọn hoắt lòi bên khóe môi.
Đã hai mươi bốn tuổi mà cứ như con nít, cũng vì hiền lành nên mới chơi đùa như búp bê, aiiii, tương lai, con gái nhà ai mà lấy thì đúng là tội cho con nhà ! Trong lòng thì thầm mắng Bùi Minh, Tiếu Thiên Vũ bất giác thở dài, đổi tay chống cằm, thở dài.
“Trưởng phòng Tiếu, là sắp kết hôn chứ? Nếu thì là ly hôn.” Cô thư kí vẫn luôn ở bên sắp xếp lịch trình công việc cho đang mỉm đầy thần bí. “Haaả ~~ đừng đùa! đang tự hỏi mấy gì ? Ở một đám hỏi là sắp kết hôn , còn bạn gái thì kết hôn với ai đây? Chẳng lẽ trán hàng chữ ‘ kết hôn’ ?” Tiếu Thiên Vũ vỗ vỗ trán , nàng thư kí nghiêng ngã, chòm sang bàn việc của , kéo cằm gần, hỏi: “Vậy cứ như ngươi mất hồn mất vía thế hả? Nhìn dáng vẻ của thì , là bệnh tương tư ~~”
“Đi ! Làm việc !” Cũng tại ngày thường quản giáo nghiêm, khiến cho một đám cấp chẳng lớn bé gì. Tiếu Thiên Vũ phiền não phất tay, nhật trình trong tay. Họp, kế hoạch công tác lên lịch sẵn, mời khách dùng cơm......mời khách dùng cơm! Tiếu Thiên Vũ ôm trán.
“Thiên Vũ, đêm nay chúng tiếp đãi khách hàng, đấy, ơn lấy tinh thần cho .” Trần Sóc, từ , gõ mặt bàn , đầy tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-vien-bat-dac-di/chuong-5.html.]
Tiếu Thiên Vũ vẻ mặt đau khổ lành: “Giám đốc , đêm nay , cái việc ...... việc, thể gọi Tiểu Lưu cùng ?”
Nàng thư kí bàn bên lập tức há mắt trợn mồm lên ngó . Trần Sóc cau mày: “Cậu gì thế hả! Cậu là trưởng phòng quản lý nghiệp vụ, thì ai ? , hai ngày lấy cớ bệnh tật gì đấy là thế nào? Buổi tối cũng tìm thấy là ?”
Tiếu Thiên Vũ ừ hử nửa ngày: “Chuyện đó, chuyện đó, ...... kiêng rượu.” Thanh âm so với tiếng vo ve của muỗi còn nhỏ hơn, Trần Sóc tai, gập cả lưng, : “Cậu cái gì?”
“ kiêng rượu! Từ nay về uống rượu!” Tiếu Thiên Vũ bằng bất cứ giá nào chụp lấy cái bàn lớn tiếng . Trong phòng, thoáng chốc đều yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn , thấy Tiếu Thiên Vũ cả đang cố gồng gượng chống đỡ.
“Không là vẫn tỉnh ngủ chứ? Nói đùa kiểu gì ! Nhanh chóng liên lạc với ông chủ Triệu, buổi tối gặp mặt tại khách sạn.” Trần Sóc xong xoay . Tiếu Thiên Vũ dập đầu xuống bàn, thở dài.
***