Hậu Viện Bất Đắc Dĩ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:09:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Minh ôm gối sô-pha xem TV, tiết mục TV nhàm chán ngáp liên tục. Hôm nay đem giao nộp bản thảo đổi lấy vài ngày thoải mái vô ưu vô lự. Lên mạng chat chit, phơi nắng, so-pha ăn bổng ngô xem tiết mục nghệ thuật tổng hợp.

 

Đây mới là những ngày mà con sống a! Bùi Minh nhẹ nhõm thở , quan trọng là ….. từ ngày ký kết lệnh kiêng rượu, con ma men phiền phức nửa đêm chạy đến phiền nữa!! Thông minh thật! Bùi Minh tự bội phục trí thông minh của .

 

Cửa nhẹ nhàng gõ nhẹ, Bùi Minh hoảng sợ. Theo bản năng ngẩng đầu , mười một giờ. Thằng trời đ.á.n.h nào dám nhậu xỉn chạy đây phá! Tiếu Thiên Vũ khốn kiếp! Cơn giận bùng lên tới tận đỉnh đầu, Bùi Minh ném gối đằng , vơ lấy cây gậy bóng chày cạnh cửa. Bùi Minh chơi bóng chày, cây gậy là do Tiếu Thiên Vũ mang đến. Kèm theo cây thước bảng còn s.ú.n.g cao su loại lớn, theo giọng điệu mà Tiếu Thiên Vũ lúc đó thì là: “một một ở nhà ít nhất cũng vài công cụ phòng chứ!” là nhiều chuyện mà! Cái tính nóng nảy của cũng một phần là nhờ mà thành đấy! Hôm nay tay !

 

Bùi Minh phun lòng bàn tay một ngụm nước bọt, chà chà, Tiếu Thiên Vũ, hôm nay, ngay tại giờ phút , sẽ cho ném thử mùi vị của cây gậy !!!!!!!!!

 

Cửa đẩy một chút, Bùi Minh cũng thấy ai cả. Nhìn từ xuống , Bùi Minh từ biểu tình phẫn nộ chuyển sang kinh ngạc nhanh chóng hóa thành vui mừng trìu mến, ném cây gậy trong tay , xổm xuống: “Ô oa ~~ bảo bối a! Mi từ tới đây ?”

 

Vươn tay ôm lấy con ch.ó nhỏ đang ủ rũ ngay cửa, Bùi Minh mừng rỡ. Từ nhỏ thích chó, mèo, phàm là động vật nào lông thì đều thích. khi nghiệp đại học đến nay vẫn cơ hội nuôi một con ch.ó nào cả, hiện tại thấy một con ch.ó con béo ù lông trắng như tuyết thế , Bùi Minh chi là hân hoan!

 

“Ngoan ngoãn ~~ bảo bối ~~” đem con ch.ó nhỏ ôm trong ngực, yêu thích ngừng v**t v*, Bùi Minh dù vui thế nào nhưng cũng chút lo lắng. Con ch.ó xinh như lạc? Là ch.ó nhà , … …nếu như chạy đến đây thì là ý trời ? Ông trời cho một con chó!? Mặc kệ, ôm một cái !

 

Ôm con ch.ó nhỏ trong phòng, Bùi Minh đem con ch.ó đặt sô pha, một bên thuận tay mà v**t v* lông nó, một bên cùng nó chuyện: “Ngoan nhé, mi chạy tới đây hả? Có đói bụng ? Khát ? Vậy mi về ở chỗ ? Ta sẽ chăm sóc cho mi thật . Từ hôm nay trở , chính là trai mi...... Không, là ba ba mi!” Bùi Minh rạo rực tuyên bố quyền sở hữu của . Không bạn gái, kết hôn thì ? Có ‘đứa con’ !

 

Tiếu Thiên Vũ đang lúc thần trí hỗn loạn cực độ, bờ vực bi thương trầm trọng, khi thấy Bùi Minh mở cửa bước , vô cùng mững rỡ nhưng khi “” âu yếm nồng nàn như thế vẫn phản ứng gì. thấy một câu Tiếu Thiên Vũ lập tức phục hồi tinh thần , sự tình dính dáng mật thiết tới tôn nghiêm của ! Bùi Minh so với còn nhỏ hơn tám tháng mà đòi là ba ba !

 

Ánh mắt đen láy thẳng ngoắc chằm chằm Bùi Minh, một cách đầy rõ ràng: “ là ông chú của .”

 

Nghe miệng ch.ó rành mạch nhổ tiếng , Bùi Minh trợn tròng hai mắt, lọt từ ghế xuống té cái rầm.

 

“Bùi Minh! Bùi Minh! Tỉnh a, tỉnh a!” Tiếu Thiên Vũ sợ hãi, giãy dụa, nghĩ lên. bây giờ vẫn nhận thức đầy đủ hiện trạng của bản , mới bước xuống một chân thì lăn từ sô-pha xuống. Sau cú ngã lộn tùng phèo, Tiếu Thiên Vũ cố gắng lên, cố gắng phát tiếng rên đau, tiến đến mặt Bùi Minh, cào cào mấy đường. Bùi Minh vẫn nhúc nhích, dọa đến ngất luôn .

 

Tiếu Thiên Vũ bao giờ nghĩ sẽ ngày gặp tình cảnh thế , cho nên hết thảy kiến thức cấp cứu đều quên sạch sành sanh. Kỳ thật kiến thức cấp cứu của là thứ bỏ. Nhìn Bùi Minh ngưỡng mặt lên trời ngã lăn đất, gấp đến độ ở mặt gọi tới gọi lui. Chuyện của bản còn giải quyết xong chứ đừng tới là lo thêm cho một mạng .

 

“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh! thì cũng đừng thương tâm như thế chứ!”

 

Trong giây lát nhớ tới một việc, bất tỉnh thể dùng nước lạnh tạt mặt là tỉnh dậy ngay. Tiếu Thiên Vũ lập tức liền chạy vô phòng bếp. vòi nước ở bàn, ít nhất cũng cao một thước. Tình trạng mắt, con ch.ó nhỏ Tiếu Thiên Vũ vô luận cào cấu như thế nào cũng vô ích. Cấu cào thì , ch.ó thì biện pháp của chó. Tiếu Thiên Vũ ban công thấy một cái ghế nhỏ, liền dùng đầu mà đẩy nó phòng bếp. Dù cũng thói quen dùng miệng tha đồ vật nọ. Từ đất, phóng lên ghế vất vả bò lên bàn, Tiếu Thiên Vũ khổ sở lắm mới ngậm trong mồm một ngụm nước. Vui vẻ chạy bên cạnh Bùi Minh phun nước lên mặt .

 

Thực đơn giản tí nào! Bùi Minh tỉnh . Vừa mở mắt liền thấy chó, so với thấy sói còn sợ hãi hơn! Lùi trong góc tường, lấp bấp : “Mi mi mi mi ~~ mi rốt cuộc là quái vật phương nào? Sao mi thể chuyện?”

 

Tiếu Thiên Vũ tức giận, ai là quái vật hả? Lớn như , ngoại trừ bà già, suốt ngày ca cẩm việc lấy vợ, cho bà đứa cháu bồng chơi, mắng là phế vật thì đến , bất kể nam nữ già trẻ gì đều bảo thật trai! Đi ở đường, đầu , nếu là trăm phần trăm thì cũng là tám mươi. Ngồi bàn đàm phán, đối diện đối thủ, ánh mắt tràn đầy tự tin! Hơn nữa miệng lưỡi lưu loát khôi hài, Tiếu Thiên Vũ là Đại tướng quân công phá khác bàn đàm phán! Ngay cả Trần Sóc cũng đặc biệt chăm sóc . Vậy mà ngay lúc đây, gọi là quái vật. Một đàng hoàng biến thành một con chó, một con ch.ó tiếng . Ngay cả bạn nhất cũng nhận , coi là quái vật. Tiếu Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy nhân sinh u ám, trong đầu khổ sở thầm nghĩ rơi nước mắt. Chán nản cúi đầu, ngay cả tinh thần chuyện cũng .

 

Bùi Minh cào cào tóc, vẻ mặt điểm hốt hoảng. Vừa rốt cuộc là như thế nào? Con ch.ó nhỏ mặt u thương cúi đầu, đáng thương. Nhìn thế nào cũng là một con ch.ó nhỏ bình thường, như thế nào thể chuyện! Vừa mộng du? Có lẽ là mấy ngày nay nghỉ ngơi , xuất hiện ảo giác cũng chừng. Chính là a, con ch.ó nào tiếng ? Vừa thái độ của nhất định là dọa nó.

 

“Ngoan ngoãn ~~ thực xin a! Ta nghĩ mi thể . Làm sợ c.h.ế.t, thực xin thực xin , đến cho ba ba ôm một cái!” Bùi Minh sàn nhà, vươn tay ôm lấy Tiếu Thiên Vũ.

 

“Tránh xa một chút! hiện tại tâm tư búp bê cho chơi!” Tiếu Thiên Vũ ảo não , thái độ của Bùi Minh khiến lòng vô cùng khổ sở. Nào là bảo bối, nào là ngoan ngoãn, nào là đến đây cho ôm một cái~~~ Sao đây khi còn là thì chịu như thế hả? “Oa!” Bùi Minh quát to một tiếng lập tức dán lên tường, hai tay ôm chặt n.g.ự.c trái, linh hồn sắp nhảy khỏi ***g ngực. Nó – – chuyện! Không ảo giác! Nó thật sự chuyện! Hơn nữa thanh âm ...... Như thế nào quen tai như a! Tiếu Thiên Vũ...... Không khả năng! Bùi Minh cảm thấy lẽ tai vấn đề nghiêm trọng gì đấy, tuyệt đối thật sự!

 

“Đi ngủ thôi! Ngủ một giấc ngon! Mai dậy thì sẽ hết thôi!” Bùi Minh thì thào tự , chống tay xuống sàn, lưng phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hau-vien-bat-dac-di/chuong-7.html.]

 

Tiếu Thiên Vũ chạy nhanh đến, ngẩn đầu lên: “Bùi Minh! Cậu ngủ, còn thì thế nào? Cậu nhẫn tâm mặc kệ !”

 

Chân Bùi Minh mềm nhũn, xuống đất. Nhìn con ch.ó nhỏ mặt, Bùi Minh nơm nớp lo sợ hỏi: “Mi rốt cuộc là thứ gì ?”

 

“Gì chứ, là thứ gì! Không đúng, là thứ gì, ...... là Tiếu Thiên Vũ!” Tiếu Thiên Vũ gấp đến độ nhảy loạn xạ sàn nhà, cuối cùng cũng !

 

“Tiếu Thiên Vũ...... Mi thật là Tiếu Thiên Vũ?” Bùi Minh ngờ vực hỏi: “Vậy Tiếu Thiên Vũ ? Hắn ở !”

 

Tiếu Thiên Vũ cúi đầu: “ cũng a! chạy đến đây, xuống xe thì té ngã sắp đất. Lúc tỉnh thì thành như , quần áo của còn ở ngoài kìa!”

 

Bùi Minh bán tín bán nghi lên, mở cửa . Quả nhiên một đống lùng nhùng gì đấy cửa, một bộ quần áo và đôi giày da. Bùi Minh tới, xem xét kĩ lưỡng, đúng , chính là của tên . Tựa hồ còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Tiếu Thiên Vũ, cầm đồ đạc cá nhân của trong tay, bất giác Bùi Minh rơi nước mắt. Tuy rằng tên mê uống rượu là chuyện , nhưng mỗi khi cô đơn thì chính là đầu tiên nghĩ tới. Thân thể thoải mái là chạy ngay đến nhà chăm nom, trong nhà chuyện gì đều là do sang giúp đỡ. Nửa đêm chạy tới nhà cũng là chuyện chán ghét, ít nhất trong một đêm dông tố, tiếng đập cửa của trở nên đặc biệt ấm áp. hiện tại !

 

“Thiên Vũ ~~~” Bùi Minh cầm quần áo bày tư thế lóc, con ch.ó nhỏ ở phía c.ắ.n áo , dùng sức túm: “ c.h.ế.t ! Cậu cái gì mà a!”

 

“Mi đừng quản thương tâm mà! Thiên Vũ ~~~”

 

“...... Cậu cho nhà !”

 

Ôm quần áo Tiếu Thiên Vũ trở trong phòng, Bùi Minh chậm rãi bình tĩnh , tự hỏi hiện trạng mắt. Một một cẩu mặt đối mặt xuống, bắt đầu công tác đòi phận.

 

“Mi năm nay bao nhiêu tuổi? Chiều cao, cân nặng, cầm tinh con gì và vân vân?” Bùi Minh tiểu bạch cẩu, thầm nghĩ bộ dáng hiện giờ của mà cho thấy, xem chừng là sẽ mang vô bệnh viện tâm thần.

 

“Mấy cái đó rành hết ? Hai mươi bốn tuổi, lớn hơn 8 tháng; cầm tinh con chó, là đại cẩu là tiểu cẩu.” Tiếu Thiên Vũ tức giận .

 

“Mi mới là tiểu cẩu! Mi là chó! Mi là chó!” Bùi Minh trừng mắt cãi .

 

“Nói chuyện chú ý dùm chút nha! Ai là chó! chính là một … …, cái gì...... Con nó, thành thế a? Buổi tối còn đàng hoàng là , lâu thì là như !”

 

Con ch.ó nhỏ màu trắng đáng yêu, nhưng thanh âm phát là của một ông chú. Nếu nhắm mắt , ai cũng tin thanh âm là từ miệng nó mà .

 

“Mi thật sự là Tiếu Thiên Vũ......”

 

“..................”

 

Bùi Minh trầm mặc, cuối cùng cũng hiểu , đây là thật sự.

 

Sau tình trạng hỗn loạn, màn hình TV phát ánh sáng mờ nhạt rọi lên tường bóng của hai vô cùng mệt mỏi. Không, là một một cẩu, đều đang chống tay buồn bực.

 

***

 

Loading...