Ánh mắt em  lướt qua, “Mẹ,    tới đây?"
  đầu,  thấy một  phụ nữ trong tay xách  nhiều túi lớn túi nhỏ  tới, bà cũng  trẻ tuổi, nhưng  nét  tài trí, dường như nếp nhăn  mặt bà cũng dịu dàng.
Rất giống em.
"Mẹ mang cho con ít đồ.” Mẹ vợ đại nhân  chuyện cũng  nhẹ nhàng.
“Đây   một chút đổ.” Em nhận túi lớn túi nhỏ trong tay  vợ đại nhân, “Sau  nếu  còn mang đồ tới đây thì  với con một tiếng, con  đón ."
“Được.” Mẹ vợ đại nhân  bảo, “Trì Nhai nhà   thương .”
Tên đầy đủ của em là Thẩm Trì Nhai.
Về đến nhà,  vợ đại nhân  kinh ngạc,  lẽ là kinh ngạc vì con trai  thế mà   hộp thức ăn ngoài chồng chất, quần áo  ném bừa. Bà cất những thứ  mang tới  tủ lạnh một cách ngay ngăn, dặn dò Thẩm Trì Nhai cái nào  ăn hết sớm cái nào  thể giữ lâu hơn.
Thẩm Trì Nhai lấy giấy nhớ, ghi chú từng cái  dán lên.
Ánh mắt  vợ đại nhân   đổi, bà  Thẩm Trì Nhai, hình như  kiềm chế  nữa, bà ôm lấy em, nước mắt chảy xuống, “Mẹ  hết."
Một câu   khiến  ngây  như phồng, em cũng ngây ngẩn cả .
Quan hệ của chúng   từng công khai, càng   cho cha  hai bên . Cha  em đều là giáo sư, là gia đình  truyền thống, chuyện con trai  là đồng tính phần lớn cha  vẫn  chấp nhận , cho nên chúng  luôn giấu giếm.
Thì  họ    từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hay-quen-anh/chuong-6.html.]
“Trì Nhai, con hứa với , con  thể  chuyện điên rồ,  chỉ  một đứa con trai là con." Mẹ vợ ôm em  lóc.
“Mẹ,  yên tâm, con sẽ .” Em an ủi, “Con lớn thể , cũng   con nít, sẽ  c.h.ế.t  sống , con sẽ sống , con   ít khi nhớ đến  ,   chừng mấy ngày nữa, con  quên   ."
Quên là ,  nghĩ.
...
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Kỳ hạn bảy ngày sắp đến , em  nhắc tên   nào nữa,  tên Chu Sinh     mất khỏi cuộc sống của em.
Em  quen với cuộc sống   , hình như em  quên .
Không  , em cũng sẽ sống .
Không  , em cũng sẽ  nhớ .
Như   .
Ngoài ban công, cây hoa đinh hương  trồng cho em  nở hoa, gió thổi qua, cẩn thận ngửi hương hoa thoang thoảng , em búi mái tóc dài,  thư giãn  ghế trắng đặt ngoài ban công, trong tay ôm một quyển tập thơ.
 si mê  thôi vì dáng vẻ  của em,  chỉ một .
Em  vẻ  cổ điển,  đầu gặp  ở đường cây xanh mưa rơi  ngừng ,   hiểu  nhớ đến bài thơ “Ngõ mưa”, em  giống một... Quý ông đinh hương ưu sầu.
Em bổng ngước mắt,   chăm chú:
“Em dùng điều gì mới  thể giữ  ."