Nam trung niên  ngờ Tạ Phong Tư thật sự sang đây  phiền ông  chỉ vì  đưa đồ ăn. Thái độ vốn hòa hoãn của ông  ngay lập tức biến mất,   đó chính là trạng thái gần như  bùng nổ. Tạ Phong Tư đối diện với thái độ của ông  cũng  tỏ  sợ hãi, một mực đưa đồ ăn về phía : "Là thức ăn  hứa đưa cho Tiết Dạ."
 
Nam trung niên vươn tay nhận lấy bát đồ ăn  tay Tạ Phong Tư, đáy mắt lóe lên tia hung hiểm. Không đợi nam trung niên kịp hành động, Tạ Phong Tư  trực tiếp lên tiếng dập tắt ý nghĩ của ông : "Một bát  600.000 đồng."
 
Hoàn cảnh hiện tại của mục tiêu nhiệm vụ   nghèo đến mức   cái ăn, nhưng để mua một cái bánh nhỏ gọn trong một cái bát với giá 600.000 đồng thì chắc chắn  từng thử. Tạ Phong Tư  chắc nếu y thổi phồng giá trị của bát đồ ăn  lên, ông  sẽ  dám  loạn.
 
 như Tạ Phong Tư nghĩ, y  kết thúc câu, cánh tay của nam trung niên liền trở nên căng thẳng, tư thế cầm bát đồ ăn cũng nghiêm túc hơn  ít. Nam trung niên nửa tin nửa ngờ  chằm chằm Tạ Phong Tư, giọng bởi vì ngạc nhiên mà  chút lớn: "Cái gì? Một cái bát  600.000 đồng?"
 
Tạ Phong Tư nhún nhún vai: "Ông tin   thì tùy,  chỉ  đưa đồ Tiết Dạ để quên ở nhà  mà thôi."
 
"Cậu,  quen Tiết Dạ?"
 
Nam trung niên nheo mày, gay gắt đánh giá Tạ Phong Tư. Tạ Phong Tư  bộ quá trình đều thờ ơ, nhẹ giọng đáp một tiếng: "Có quen, là học sinh của  nên quen."
 
"Cậu là giáo viên dạy Tiết Dạ?"
 
"Ừ!"
 
"..."
Mập
 
Nhận  câu trả lời của Tạ Phong Tư, nam trung niên nhất thời    phản ứng  . Dù   nữa thì một  ngày đầu tiên đến  thể tùy tiện tặng một kẻ lạ mặt như ông  một sấp tiền dày như ... tùy tiện liền  thể cho con ông  một bát đồ ăn trị giá hơn 600.000 đồng,  còn  khí chất cao lãnh  khác gì tổng tài mà    giáo viên thì đúng là  thể nào tin .
 
Giáo viên   là lương c.h.ế.t đói ? Cậu    thể  giáo viên mà tiền bạc  dư giả như  ?
 
Nam trung niên dùng ánh mắt mười phần nghi ngờ  chằm chằm Tạ Phong Tư. Tạ Phong Tư bình thản đút hai tay  túi quần: "Ông còn  hỏi chuyện gì nữa ?"
 
"Không,   hỏi gì. Vậy để tao mang đồ ăn  cho Tiết Dạ."
 
Mặc kệ     là giáo viên thật  , nếu    nhiều tiền như   còn quan tên đến thằng nhóc Tiết Dạ , ông  đương nhiên sẽ  dại mà  tận dụng. Chỉ cần một chút khôn khéo,   ông   thể moi tiền  từ tên tiểu tử miệng còn hôi sữa  thì .
 
Nam trung niên ôm theo suy nghĩ đào  mỏ vàng, hai tay nắm chắc bát đồ ăn trong tay, đóng cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-gia-nai/21.html.]
 
Tạ Phong Tư cũng xoay  trở   nhà.
 
Hành động  của Tạ Phong Tư  khỏi khiến hệ thống Nai khó hiểu [Ký chủ, ngài sang đấy chỉ để đưa bánh thôi thật hả? Không  gì nữa thật hả?]
 
Tạ Phong Tư  xuống ghế, mở máy tính lên, hờ hững đáp : "Ngươi còn  trẫm  gì nữa?"
 
Hệ thống Nai  hề ngại ngùng mà bày tỏ suy nghĩ của  [Đương nhiên là gọi mục tiêu nhiệm vụ  an ủi một chút,  là hướng ba ba của mục tiêu nhiệm vụ đe dọa một chút.]
 
"Trẫm  lưu manh như ?" Tạ Phong Tư vô tội nhún nhún vai.
 
Hệ thống Nai [...]
 
Con quỷ ! Ngài mà  lưu manh thì còn ai lưu manh nữa hả? Ngài mà  lưu manh thì tổ nghề lưu manh thất truyền từ lâu !
 
"Hệ xử lý của ngươi là loại nào?"
 
[HRF2398, ký chủ hỏi  gì ?]
 
"Quả nhiên là  thời, chứng tỏ đám    ngươi cũng  nghèo , chút tiền lên đời hệ xử lý cũng  ." Tạ Phong Tư chậc lưỡi một cái, còn khoa trương lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm.
 
Hệ thống Nai  nhận  chính nó   chửi ngu [...]
 
Được lắm, bổn hệ thống lao tâm khổ tứ quan tâm ngươi,  mà ngươi dám chửi bổn hệ thống. Từ giờ về , đừng hòng  bổn hệ thống quan tâm ngươi nữa.
 
Hệ thống Nai cảm thấy tâm hồn  tổn thương nghiêm trọng, trực tiếp offline,  thèm quan tâm đến Tạ Phong Tư nữa.
 
Thật ,  bộ hành động Tạ Phong Tư  đều  qua tính toán kĩ càng . Một  tâm cơ như y, đương nhiên sẽ  rỗi  thừa sức mà đ.â.m đầu   mấy cái công việc   kết quả.
 
Y mang đồ ăn đưa cho ba của mục tiêu nhiệm vụ, còn ở  mặt ba của mục tiêu nhiệm vụ khẳng định giá trị của đồ ăn cũng như mối quan tâm của y đối với mục tiêu nhiệm vụ là để ông   thể nhận  rõ giá trị của y cũng như giá trị của mục tiêu nhiệm vụ. Đối với một kẻ lưu manh thích tiền như ông , việc dùng tiền xử lý là thích hợp nhất. Mà đối với Tạ Phong Tư, tiền là thứ y sử dụng thành thạo nhất, cũng là thứ mà y  nhiều nhất.
 
Mục tiêu nhiệm vụ chỉ cần  giá trị, y tin ông  sẽ  dám đối xử tệ với mục tiêu nhiệm vụ nữa. Mục tiêu nhiệm vụ cũng sẽ  cần lo  đánh đập hành hạ nữa.