Hệ Thống Làm Giàu - Cuộc Sống Ấm No Ở Nông Thôn Cổ Đại - Chương 11:Vân
Cập nhật lúc: 2025-10-26 15:02:11
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vân nương, cơm chín , gánh hai thùng nước về.”
“Được.”
Hầu hết các gia đình trong thôn, trong nhà đều giếng.
Muốn dùng nước thì giếng làng gánh về.
Để đào một giếng nước, ít nhất cũng tốn một đến hai lạng bạc.
Đối với những gia đình nghèo khó, đây đúng là khoản thu nhập hơn nửa năm ròng.
Với họ, thứ gì cũng thiếu, duy chỉ thiếu sức lao động.
Dẫu cho ngày ngày gánh nước, cũng chẳng chuyện gì phiền phức, rốt cuộc vẫn rẻ hơn là bỏ tiền đào giếng.
Nàng Lạc Vân thấy vô cùng phiền toái, Cố Thanh Sơn vác gánh ngoài, trong lòng thầm nhủ khi kiếm bạc sẽ cho đào một chiếc giếng.
Cơm nấu xong, nàng Lạc Vân liền chuẩn những món ăn khác.
Ngoài món đậu phụ xanh, nàng còn xào thêm một đĩa cải bắp với trứng, món thịt ba chỉ xào tương đậu.
Trong nồi cơm cạnh đó, mùi thơm ngọt của gạo trắng tỏa .
Cố Thanh Sơn vốn là là , kể từ hôm đó, thức ăn chính trong nhà đều đổi thành gạo trắng tinh.
Điều vui mừng hơn thảy, chính là hai tiểu gia hỏa .
Từ khi nàng Lạc Vân về, mức độ thịnh soạn trong các bữa ăn của nhà tăng vọt.
Ngày nào cũng ăn uống no nê, so với những ngày tháng cơ cực ở Tống gia, thời gian quả là cuộc sống thần tiên.
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, rửa tay dùng cơm thôi.”
“Vâng ạ.”
Hai tiểu gia hỏa rửa tay xong, liền nhanh nhẹn giúp mang thức ăn và bát đũa lên.
Đợi thứ dọn tươm tất lên bàn, Cố Thanh Sơn cũng vặn gánh hai thùng nước về tới.
Trong bát vẫn múc cơm, nàng Lạc Vân gắp cho mỗi đứa một miếng đậu phụ xanh bát, để chúng nếm thử mùi vị .
“Ngon quá, Tiểu Bảo thích ăn lắm!”
Nó còn bé, miêu tả cảm giác , chỉ cảm thấy mát lạnh, vô cùng dễ chịu.
Đại Bảo nàng Lạc Vân, vẻ mặt tràn đầy mong đợi: “Mợ ơi, chúng thể thường xuyên món đậu phụ chăng?”
Ngon hơn nhiều so với các món rau dại , mà lá , phía đầu cầu còn mọc nhiều.
“Được thôi.” Nàng Lạc Vân mỉm gật đầu, sang Cố Thanh Sơn đối diện, “Cố đại ca, thấy mùi vị món ?”
Cố Thanh Sơn khẽ : “Rất ngon, Vân nương, nàng món bằng cách nào ?”
Loại đậu phụ màu xanh biếc , từng thấy qua, cũng từng thấy trấn ai bán.
“Trước ở nhà, nào thứ gì để ăn, nên liền mò mẫm món thôi.”
Cái nhà , đương nhiên là ý chỉ nhà của nàng khi .
Cố Thanh Sơn nhớ nàng từng gia đình bán . Những ngày tháng ở ngôi nhà đó, nhất định cũng chẳng dễ chịu gì.
Cố Thanh Sơn mím môi, tự nhủ nhất định sẽ bảo vệ nàng, để nàng chịu thêm uất ức nào.
Một nữ tử hiền thục như Vân nương, khác trân quý thì sẽ trân quý.
Nàng Lạc Vân chú ý đến tâm tình của hán tử, vẫn chuyên tâm gắp thức ăn cho hai tiểu gia hỏa, trong lòng còn đang mải nghĩ đến những chuyện khác.
Dùng bữa tối xong.
Như thường lệ, Cố Thanh Sơn rửa bát, đang lau bếp thì nàng Lạc Vân bước .
“Cố đại ca, một chuyện bàn với . Món đậu phụ xanh , đem tửu lầu ở trấn bán, thấy việc ?”
Cố Thanh Sơn nàng, đoạn đáp: “Được thôi.”
Thấy đồng ý dứt khoát như , nàng Lạc Vân khỏi chút bất ngờ.
Nam nhân thời cổ đại, đa phần đều thích nữ nhân trong nhà ngoài lộ mặt.
Nàng còn tưởng tốn ít lời lẽ, mới thể thuyết phục gật đầu.
“Chàng dị nghị gì ư?”
“Ta nàng tất cả là vì cho cái nhà .” Ánh mắt dừng gương mặt nhỏ nhắn tươi của nàng, Cố Thanh Sơn khẽ ngại ngùng : “Vân nương, nàng vất vả nhiều .”
Nàng Lạc Vân kiên định , cất lời: “Ta cùng gánh vác một chút gánh nặng, bởi lẽ, chúng là một gia đình.”
“Cố đại ca, đây cũng chính là nhà của , mong nó sẽ trở nên hơn.”
Đôi mắt đen láy khẽ rung động, Cố Thanh Sơn nàng thật sâu, trầm giọng đáp: “Được.”
“Ừm, chúng cùng cố gắng.” Lạc Vân lòng vui phơi phới, xách giỏ rau hân hoan bước khỏi nhà.
Vẫn còn sớm, nàng chuẩn lá ban cưu để mai chế đậu hũ.
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, chúng hái lá đậu hũ nào.”
“Hoan hô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-lam-giau-cuoc-song-am-no-o-nong-thon-co-dai/chuong-11van.html.]
Ngoài sân, một lớn hai nhỏ, rảo bước.
Trong gian bếp, khóe môi Cố Thanh Sơn khẽ nhếch lên, bàn tay lớn lấy từ trong vạt áo một tờ giấy đó chính là mại khế của Lạc Vân.
Ngày hôm .
Vừa tiếng gà gáy trong thôn, Lạc Vân liền rón rén rời khỏi chăn.
Giữa tháng năm, sáng tối vẫn còn đôi chút se lạnh.
Nàng cẩn thận đắp chăn mỏng cho Đại Bảo, ngoài tẩy trần chải tóc.
Không lâu khi nàng thức dậy, Cố Thanh Sơn cũng rời giường.
Hai cùng việc.
Cố Thanh Sơn phụ trách nấu bữa sáng.
Nàng thì chế biến đậu hũ.
Dùng khăn vải lọc nước cốt, Lạc Vân chợt nảy sinh một thắc mắc.
Gà Mái Leo Núi
Nên dùng dụng cụ gì để chứa đậu hũ đây?
Dùng chậu gỗ tiện mang trấn, dùng thùng cũng lớn.
Nếu khay gỗ thì mấy, thể xếp chồng lên , tiện lợi chiếm chỗ.
e là giờ chẳng kịp nữa , đợi khi từ trấn trở về tìm thợ mộc đóng riêng .
Lạc Vân nghĩ , bày tỏ nỗi lòng với Cố Thanh Sơn.
“Món nhớ nhà nhị thúc công một cái, hỏi thử xem.”
“Thật ?” Mắt Lạc Vân bỗng sáng bừng, “Vậy thử sang hỏi nhị thúc công xem , mượn một cái là đủ .”
“Được.”
Cố Thanh Sơn dứt lời, liền bước cửa.
Trời vẫn còn chút mờ sáng.
Người nông ai nấy đều thức dậy từ tinh mơ, nhà nào mà ai ngủ đến giờ Thìn (bảy giờ sáng) mới dậy, chắc chắn sẽ chê là kẻ lười biếng.
Nhị thúc công đang ở trong sân khắc đẽo gỗ, ánh mắt tinh rạng rỡ.
Nghe Cố Thanh Sơn trình bày ý định, ông liền gọi trong nhà một tiếng: “Vợ Đại Sơn, mang cái khay gỗ trong bếp đây cho , cái để đựng bình dầu hũ muối đó.”
“Vâng, cha, con .”
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu: “Đa tạ nhị thúc công, đến trưa sẽ xin .”
Nhị thúc công xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, cứ lấy mà dùng là , nhà tự cái , nào thiếu thốn chi, một cái khay cũ kỹ, chẳng đáng bận tâm.”
“À đúng , cái mộc dũng để tắm dùng vẫn chứ?”
Cố Thanh Sơn khóe môi khẽ nhếch: “Rất , Vân nương thích, nàng nhờ đội ơn nhị thúc công.”
Nhị thúc công phá lên : “Nàng thích là , dịp thì dẫn nàng dâu qua đây để lão phu xem mặt.”
Cố Thanh Sơn khẽ đáp lời, cầm khay gỗ về nhà.
“Vân nương, nàng xem cái ý nàng ?”
“Chính là cái .”
Vừa cái khay , Lạc Vân lập tức hớn hở.
Kích thước ước chừng bằng một tấm bảng , sâu chừng một đốt ngón tay út, dùng để chế đậu hũ thì vặn.
Nếu thương vụ thuận lợi, thì cứ thế mà đóng thêm khay theo đúng kích cỡ .
Đậu hũ non thành khuôn, Lạc Vân phủ lên một lớp khăn vải mỏng, đặt giỏ tre, đậy giỏ , lát nữa sẽ mang trấn bán.
Đợi Đại Bảo và Tiểu Bảo thức dậy, cả nhà cùng ăn bữa sáng.
Hai thương nghị, đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo sang nhà Đường thẩm.
Và hứa tới sẽ dẫn chúng cùng lên trấn.
“Cữu mẫu, chúng con hứa sẽ thật ngoan.” Đại Bảo .
“Cữu mẫu ơi, Tiểu Bảo ăn kẹo hồ lô!” Tiểu Bảo .
“Được, các cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà nhé, cữu mẫu sẽ mua kẹo hồ lô cho các cháu thưởng thức.” Lạc Vân khẽ vuốt ve mái đầu bé nhỏ của hai đứa.
Cố Thanh Sơn một bên mang gùi tre, cảnh tượng mật của họ, nét mặt lạnh lùng của cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Đi thôi.”
Hắn khẽ với Vân nương.
Hai bước về phía đầu thôn.
Nam Dương trấn tọa lạc về hướng Bắc Cổ Thạch thôn, từ phía Bắc thôn một con đường mòn dẫn đến trấn.
Thường ngày, Cố Thanh Sơn dù tăng tốc bước chân cũng mất ba khắc đồng hồ.