Dần dần, Tô Yên và mỹ nhân ngư cũng còn xa lạ nữa.
Dù cũng là tình cảm vun đắp qua từng bữa ăn cùng .
Thỉnh thoảng còn thể chuyện đôi ba câu.
Ngày hôm đó, mỹ nhân ngư một nữa tao nhã dùng bữa.
Đuôi khẽ vẫy trong dòng nước trong vắt, dáng vẻ ung dung.
Hắn ăn những miếng bít tết dày cui, mỗi miếng của to gấp năm miếng của Tô Yên.
Thịt còn vương sợi máu, cắt vẫn còn rỉ máu, rắc thêm chút hạt tiêu, Donovan Janes ăn một cách ngon lành.
Sư tử Tô Yên thì ăn những miếng bít tết nhỏ hơn nhiều so với , chín , tỏa mùi thơm phức, hề chút mùi m.á.u tanh nào.
Ban đầu, Tô Yên cũng dùng d.a.o nĩa, nhưng tay nàng… khéo léo cho lắm. Sau vài thử vụng về, nàng dứt khoát cầm cái nĩa xiên cả miếng bít tết to, cắn ngấu nghiến.
Donovan thấy nàng vụng về như nhiều , nhưng mỗi , vẫn khỏi bật vì vẻ ngốc nghếch của nàng.
Hắn đặt d.a.o nĩa xuống, chống một tay lên cằm:
“Tô Yên.”
Giọng êm tai vang lên.
Tô Yên chớp chớp mắt, qua:
“Ừm?”
Đôi mắt dã thú vàng rực rỡ đầy vẻ khó hiểu.
Donovan nghĩ, thật sự giống một con sư tử chút nào.
Ánh mắt đó, hề chút sắc bén nào, ngây thơ đến mức ngốc nghếch.
Đây lẽ là lý do vì đầu tiên gặp nàng, ăn thịt nàng ngay lập tức chăng?
Ừm, thịt sư tử .... chắc hẳn ngon.
Dường như ... lâu ăn.
Nhận Tô Yên đang chằm chằm , Donovan hồn, lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, hướng "sư tử" Tô Yên rạng rỡ:
“Ngươi dùng d.a.o nĩa ?”
Tô Yên miếng thịt bò to đùng đang ghim nĩa của .
Nàng im lặng đặt nó đĩa.
Sau đó, nàng thấy giọng Donovan hướng dẫn từng chút một:
“Tay trái cầm nĩa, tay cầm dao, từ từ thôi, cần vội vàng.”
Thực , Tô Yên cảm thấy cắn trực tiếp nhanh hơn, bớt việc, nhưng lời , nàng im lặng, vụng về, từ từ cắt từng miếng bít tết ngon lành một cách khó khăn.
Khi nàng cắn miếng đầu tiên, nàng thấy giọng Donovan khen ngợi bên cạnh:
“Tô Yên thật thông minh.”
Tô Yên cắn miếng thịt bò.
Mỹ nhân ngư khẽ lắc cái đuôi, biểu lộ niềm vui.
Ừm, vết thương của gần lành , sư tử nhỏ … cũng nên ăn thịt thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-151.html.]
Ăn bằng cách nào đây?
Ăn chỗ nào đây?
Mỹ nhân ngư chút phiền não, nhưng cũng chút phấn khích.
Hắn lớn đến , đây là đầu tiên một con vật nguyện ý cứu .
Có là vì vẻ ngoài của ?
Chỉ là, thấy đôi mắt xanh biếc của , lẽ cảnh giác chứ.
Hắn là mỹ nhân ngư bụng giúp ~~
Theo ghi chép lịch sử của vương quốc cổ tích:
Người cá – sinh linh huyền thoại giữa lòng đại dương, nửa nửa cá, dung mạo tuyệt trần, dịu dàng như gió thoảng. Chúng đôi mắt màu lam nhạt như ánh trăng rơi mặt nước, giọng hát như dòng suối mát len giấc mộng, mang theo năng lực an thần, chữa lành tâm trí. Máu của họ đỏ thẫm như san hô cổ, mỗi giọt nhỏ đều mang theo điềm lành.
Tương truyền, nơi nào cá ghé qua, nơi đó sóng yên biển lặng, mùa màng tươi , trẻ nhỏ ngủ ngoan – bởi họ là hiện của may mắn, của hạnh phúc.
Thế nhưng, trong huyền thoại cổ xưa, nhắc đến một giống loài khác — cũng mang hình hài cá, nhưng là bóng tối của biển sâu.
Chúng dung mạo tuyệt mỹ kém, thậm chí đến kinh hoàng — nhưng cái như hoa độc giữa đáy vực. Đôi mắt chúng mang màu xanh thẫm, sâu như mực tàu pha loãng, thoạt khiến kẻ yếu tim rợn gáy. Mái tóc dài màu xanh nước biển, đuôi cá ánh bạc phản chiếu ánh sáng như vảy rắn, mỗi cái quẫy đuôi đều khiến nước biển vẩn đục như nguyền rủa. Máu chúng đỏ, mà xanh biếc như rong độc, tan là cá tôm c.h.ế.t lặng.
Chúng cũng hát — nhưng giọng hát ru lòng , mà khiến hồn vía tan tác. Bề ngoài âm thanh như khúc thánh ca, nhưng ai lắng quá lâu sẽ như ma dẫn lối, là ai.
Chúng ăn thịt, uống máu, và thường xuất hiện những đêm trăng mờ, khi mặt biển gợn sóng mà lòng bất an. Có nơi gọi tên chúng là “ cá ăn thịt”, nhưng phần nhiều vẫn gọi bằng cái tên cổ xưa và đáng sợ hơn:
— Cá Hổ.
Cá Hổ xuất hiện nơi , nơi đó tất tang thương. Biển nổi gió, cá chìm đáy, con thuyền nào lỡ khúc hát của chúng đều bao giờ trở về.
Một bên là khúc hát chữa lành. Một bên là lời ca dẫn lối xuống địa ngục.
Yếu tố huyết mạch cũng là lý do tại Donovan thích ăn đồ sống, chín và còn máu, bởi vì bản chất là "mỹ nhân ngư", là "cá hổ" ăn thịt những sinh vật sống.
Chỉ là loại "mỹ nhân ngu" hiếm thấy, "cá hổ" còn hiếm thấy hơn, lượng cực ít, và chúng sống ở sâu đáy biển, gần như bao giờ xuất hiện.
Bây giờ thu, Tô Yên ở núi, nên thời tiết ở đây lạnh, gần bằng độ C.
Trên mặt nước cũng xuất hiện một lớp băng mỏng.
Tô Yên dậy, đến bờ sông, đưa tay chạm nước.
Ưm, lạnh quá.
Suy nghĩ một lúc, nàng chạm tay mỹ nhân ngư nhỏ.
Cũng lạnh buốt.
Như , lợi cho việc dưỡng vết thương chút nào.
Vừa nghĩ, Tô Yên xổm xuống, nghiêm túc mỹ nhân ngư hỏi:
“Ngươi lạnh ?”
Nàng dùng hai cái móng vuốt đầy thịt bao lấy bàn tay trắng nõn của mỹ nhân ngư nhỏ.
Nàng há rộng miệng, hà tay .
Nhẹ nhàng xoa xoa cho .
Chỉ là… thấy nàng há miệng, những hầu biến thành cái khay ở bên cạnh đều rùng .
Chẳng lẽ chủ nhân sư tử lâu lắm bắt đầu quên là , bản tính "sư tử" điều khiển, ăn luôn mỹ nhân ngư nhỏ ?
Cho đến khi thấy nàng hà , những cái khay hầu mới định .