Donovan , trong lòng khẽ d.a.o động, đôi mắt xanh biếc Tô Yên, từ từ gật đầu:
“Lạnh.”
Tô Yên , vết thương của , cảm thấy, thế cũng cách.
Nửa lúc , nàng bỗng vươn tay, ôm bổng mỹ nhân ngư nhỏ lên.
Bàn tay của mỹ nhân ngư theo bản năng đặt lên n.g.ự.c Tô Yên.
Chỉ cần Tô Yên biểu hiện một chút sát ý, sẽ ngay lập tức bóp nát trái tim Tô Yên.
Tất nhiên, những điều , Tô Yên hề .
Bởi vì nàng chỉ thấy mỹ nhân ngư cúi đầu, còn tưởng lạnh.
Đợi khi bế lâu đài, nàng vòng quanh đến phòng ngủ của , sâu trong, tiến phòng tắm.
Nàng đặt mỹ nhân ngư cái bồn tắm lớn.
Nước ấm bắt đầu chảy .
Donovan sững sờ, ngẩng đầu Tô Yên.
Tô Yên điều chỉnh nhiệt độ, đợi đến khi nước trong bồn ngập qua đuôi mỹ nhân ngư, nàng mới dừng .
“Thế ? Đến khi nào ngươi , hoặc trời còn lạnh nữa, sẽ bế ngươi ngoài, để ngươi rời .”
Mỹ nhân ngư , nở một nụ tuyệt .
“Được.”
Donovan vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đầy thịt của Tô Yên, giọng nhẹ:
“Ngươi thật .”
Hắn sấp thành bồn tắm, nắm tay Tô Yên.
Họ quen gần hai tháng , đây là đầu tiên Donovan chủ động chạm Tô Yên.
Tô Yên suy nghĩ một lát, nghiêm túc gật đầu:
“Ừm, đối xử với ngươi .”
Bôi thuốc cho , cho ăn, còn sợ lạnh mà bế phòng tắm.
Nàng thật sự nghiêm túc trong việc đối xử với .
Tô Yên vẫn như cũ, mỗi buổi chiều đều ngoài canh gác ở cổng lâu đài, xem ngày nào thể bắt cha của nữ chính, kẻ tự tiện xông trong truyện cổ tích.
Thời gian còn , từ ngủ, biến thành ngủ cùng mỹ nhân ngư.
Không từ bao giờ, mối quan hệ giữa hai bắt đầu trở nên thiết.
Chỉ là bên ngoài trời càng lúc càng lạnh.
Mỹ nhân ngư một câu:
“Ta ngủ cùng ngươi.”
Thế là, cái bồn tắm biến thành cái bồn gỗ, đặt cạnh giường của Tô Yên, khi ngủ, mỹ nhân ngư ở ngay bên cạnh Tô Yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-152.html.]
Khoảng cách gần đến mức nào?
Theo lời Donovan, gần đến mức chỉ cần vươn tay là thể kéo Tô Yên và ăn thịt nàng từng chút một bất cứ lúc nào.
Ừm, cảm giác thức ăn ngay bên cạnh thế khiến Donovan cảm thấy yên tâm.
Vì mùa đông sắp đến, Donovan là một cá hổ sống ở biển sâu nên thời gian ngủ say ngày càng dài.
Vết thương của cũng dần dần lành , những vết sẹo đóng vảy cũng ngày càng nhỏ .
Một ngày nọ, Tô Yên vẫn như thường lệ ngoài buổi chiều, đến muộn mới trở về.
Khi nàng bước nhà, cổ tay một vết máu, vết cắt sâu, nhưng m.á.u vẫn nhỏ giọt tí tách xuống theo tay.
Nàng ôm cổ tay bước nhà, còn vương tuyết.
Bên ngoài, tuyết rơi.
Donovan ngước mắt lên, theo lẽ thường, khi ngửi thấy mùi m.á.u tanh, lẽ phấn khích.
Tô Yên đang lật tìm băng gạc, trong lòng dâng lên một sự bực bội.
Sư tử , quá ngốc nghếch, chẳng lẽ là ngoài ai đó lừa gạt, thương ?
Thế là, trong giọng du dương của mang theo một chút bực tức:
“Ai ngươi thương?”
Tô Yên Donovan, ấp úng:
“Ta ... gặp một bên đường…”
Donovan ngoài, tuyết rơi trắng xóa, tự nhiên nghĩ đến, sư tử ngốc , chẳng lẽ nổi lòng , nhiệt tình cứu giúp , kết quả thương?
Không hiểu , Donovan chỉ cần nghĩ đến việc sư tử ngốc chỉ đối xử với mỗi , là lập tức ăn thịt sư tử ngay lập tức!
Một ngọn lửa vô cớ bùng lên, trong lời ẩn chứa một chút mỉa mai:
“Tốt bụng như coi thường, ngươi đối với , cần, còn chê ngươi xí, gi.ế.t ngươi ?”
Tô Yên mỹ nhân ngư vẻ giận.
Hắn đang giận cái gì ?
Đối mặt với mỹ nhân ngư đẽ như , thanh cao như , Tô Yên theo bản năng những chuyện xí của nhân tính, nhưng là Tô Yên là một đứa trẻ thành thật, cô cũng dối a.
Cho nên, Tô Yên cúi cái đầu sư tử to lớn xuống:
“Ta thấy một ngang qua đây, còn hỏi đồ ăn , rằng ông lạnh chịu nổi. Đến khi , ông thấy là một con sư tử thì sợ hãi. Ta sợ ông sợ hãi sẽ chạy loạn, hế là bảo Tiểu Hồng đánh ngất ông kéo về hầm rượu .”
Mỹ nhân ngư , trong lòng thầm nghĩ, ừm, lắm.
Sau đó, tâm tình nào đó lên trông thấy, nụ mỉa mai biến thành một nụ rạng rỡ, tươi .
Mấy ngày chung sống, Donovan cũng một con rắn béo lời Tô Yên, tên là Tiểu Hồng.
Hơn nữa, thấy… con rắn béo đó dường như hứng thú với , lẽ, đúng như con , nồi nào úp vung nấy, cùng sư tử ngốc vây ở một chỗ, cho nên con rắn ... cũng thông minh. Đều nghĩ rằng là mỹ nhân ngư ?
Donovan thầm suy tính trong lòng.
Trong lúc suy nghĩ, thấy Tô Yên đang vụng về quấn băng gạc, liền cất tiếng:
“Lại đây, giúp ngươi.”