Tiểu Hoa còn cảm thán xong, Donovan thu móng tay .
Khuôn mặt tinh xảo, trắng bệch của hiện lên vẻ bất an.
Sau đó, từ từ lên tiếng:
"Sợ ? Sau đó dần dần rời xa ?"
Tô Yên trợn tròn đôi mắt vàng lấp lánh, vẻ mặt vô cùng kiên định:
"Không!"
Giọng thô ráp, vang lên đầy hào sảng.
Và , mỹ nhân ngư hài lòng, nở một nụ nhàn nhạt..
Hắn ôm chặt lấy Tô Yên.
Một ngày nọ, Tiểu Hồng cuối cùng cũng nắm bắt thời cơ khi Tô Yên ở một .
Nó ôm lấy đuôi , vô cùng ấm ức đến tìm Tô Yên, phẫn nộ vạch trần hành vi bạo ngược của mỹ nhân ngư :
"Rít rít rít rít rít rít rít rít!"
Tô Yến, đuôi của là do con cá đó đ.â.m đó!
Tô Yên đang ôm bát lớn, uống nước.
Sau đó, nàng ngẩng đầu Tiểu Hồng, vẻ mặt hiếm thấy mà nghiêm túc:
"Tiểu Hồng, đừng ăn ."
Cơ thể Tiểu Hồng cứng đờ.
Ủa?
Tô Yên nó ăn con cá ?
Không, đúng, đó là trọng điểm.
"Rít rít rít rít rít rít rít rít!!"
Con cá đó móng tay dài hoắc, nó còn ăn thịt !!
Suýt chút nữa chỉ còn lớp da rắn thôi , may mà thủ nhanh nhẹn mới thể trốn thoát !
Tô Yên gật đầu:
"Ta , ngươi đừng chọc giận ."
Tiểu Hồng thể tin , cái ... khác xa với những gì nó tưởng tượng mà.
"Rít rít rít rít rít!"
Nó ăn ! Nó ăn !!
Cô còn binh vực !
Cô với là cùng một giuộc!
Cô với đều là !
Tô Yên xa !!
Vừa mắng xong, Tiểu Hồng đầu, vặn vẹo cái đầu to bực bội trườn .
***
Mùa đông khắc nghiệt đến .
Mặt sông đóng băng.
Cả một vùng bao phủ trong lớp tuyết trắng xóa.
Tô Yên hiếm khi thấy cảnh tuyết dày đến nửa bắp chân như .
Thế là, việc việc, nàng đều thích đến chỗ tuyết để chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-159.html.]
Một buổi sáng nọ, vì mỹ nhân ngư thói quen ngủ đông.
Thế nên, buổi sáng cứ mãi dậy nổi.
Tô Yên liền một xuống lầu.
Tiện thể đưa cả Tiểu Hồng đang giận dỗi ngoài giao lưu bồi đắp tình cảm sắp "rạn nứt" chỉ vì một ... đúng ... chỉ vì một mỹ nhân ngư xinh .
Mặc dù Tiểu Hồng là rắn, mặc dù nó cũng cần ngủ đông, nhưng ở bên Tô Yên lâu , da dày thịt béo, trắng là lượng mỡ trong cơ thể cực lớn, chịu lạnh hơn.
Dù trời băng giá tuyết phủ, nó cũng đông cứng .
Thậm chí còn thể chơi đùa cùng Tô Yên một lúc.
Và ... khi nàng đang vui vẻ chơi đùa ngoài trời, "rầm" một tiếng, cửa phòng ngủ mở tung.
Trong thời gian ở đây, Beatrice cấm , thời gian dài như hầu như nắm bộ địa hình của lâu đài.
Trừ căn phòng ngủ .
Lần , khi vô tình ngang qua, phát hiện con rắn vằn đen đỏ canh gác ở cửa, liền đẩy cửa bước .
Và thế là, phát hiện đang ngủ say trong bồn tắm.
Một cực kỳ xinh .
Beatrice thậm chí dám thở mạnh, sợ gián đoạn khoảnh khắc tuyệt vời đó.
Hắn từ từ bước gần.
Và , hít một lạnh.
Hắn thấy gì?
Người , là một mỹ nhân ngư hiếm thấy trong truyền thuyết ư??
Donovan đang ngủ, thấy động tĩnh, từ từ mở mắt .
Đầu tiên thấy là bộ mặt ngớ ngẩn của sư tử nhà , mà là vẻ mặt kinh ngạc của vị khách mời mà cực kỳ thích, Beatrice.
Donovan khẽ nhướng mày, hề bận tâm đến việc phận mỹ nhân ngư của phát hiện.
Chỉ là...
"Ta nhớ rõ, ngay từ đầu, sư tử : Nơi cấm ."
Ánh mắt kinh ngạc của Beatrice hề phai nhạt.
Hắn hít một thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
" , là vô ý xông nơi , nhưng, nhưng, lạy Chúa, là một mỹ nhân ngư!"
Beatrice rốt cuộc kìm , kinh ngạc thốt lên.
Donovan khẽ cụp mi mắt xuống trong thoáng chốc, che ánh mắt xanh lục u tối:
"Bây giờ thì đấy. Cút ."
Lúc Donovan lười duy trì dáng vẻ như khi Tô Yên ở bên.
Có điều, những lời thô lỗ thốt từ miệng thốt hề khiến cảm thấy xúc phạm.
Beatrice cảm thấy thật sự trời ban phước, khi còn sống mà tận mắt chứng kiến một mỹ nhân ngư đến động lòng như .
Tuy nhiên, nhanh đó, liền nghĩ đến một vấn đề.
Hắn nhíu chặt mày :
"Ngài con quái vật xí đó giam cầm ở đây ?"
Donovan lời , vốn dĩ đang lười biếng cụp mắt xuống, giờ ngẩng lên, âm u hỏi:
"Ngươi sư tử là quái vật xí?"
Beatrice gật đầu:
“Đương nhiên ! Nó nhốt cha ngục, ép ở đây mới chịu thả cha , vẻ ngoài xí như , nội tâm cũng xí như thế, quái vật thì là gì??”