Sắc mặt của Thầy Phù thủy trầm xuống. Bà Donovan thật lâu, chậm rãi mở miệng:" Ngươi còn là mỹ nhân ngư ăn thịt nữa, từ khi ngươi lựa chọn uống bát thuốc đó, chúng cũng còn bất kỳ mối liên hệ nào. ừ giờ, ngươi bước một .Ta chỉ thể giúp ngươi đến đây thôi."
“Giờ thì ... Hãy tìm lấy tình yêu đích thực của ngươi.”
Người đó... mà vì nàng, ngươi tự nguyện cởi bỏ lớp vảy cứng tựa áo giáp, lớp vỏ bảo vệ mà biển cả ban cho ngươi để sống sót. Ngươi tình nguyện từ bỏ sự bất khả xâm phạm , để mang theo một cơ thể trần trụi và yếu ớt mà bước thế giới loài , chỉ để đến gần nàng.
Chỉ hy vọng, ngươi đến gần để nghiền nát.
Donovan , bước về phía tòa lâu đài đang ngập tràn ánh đèn lộng lẫy.
Phù thủy đột nhiên nhớ điều gì đó, lớn tiếng gọi:
"Hai mươi bốn giờ sắp hết ! Tiếng chuông nửa đêm sẽ điểm. Nếu ngươi nhận một câu 'Ta sẽ mãi mãi yêu ' từ chính miệng nàng, ngươi sẽ ch,ế,t!"
Bây giờ là mấy giờ ?
Thời gian thể bắt đầu đếm ngược.
Sắc mặt Thầy Phù thủy biến đổi.
Donovan dần biến mất màn đêm.
Donovan chậm, cho đến khi bước chân khựng .
Hắn vịn một cây, khuôn mặt tái nhợt vì yếu ớt, những giọt mồ hôi lớn lăn dài má.
Mỗi bước như thể đang dẫm những mũi d.a.o sắc nhọn, cảm giác đó là gì?
Đau đến thấu xương.
Hắn cứ một đoạn dừng nghỉ ngơi, để đảm bảo sẽ ngất .
Càng đến gần lâu đài, càng thấy tiếng vui vẻ, tiếng ca hát nhảy múa vang vọng từ bên trong.
Khi Donovan đặt chân tòa lâu đài cổ.
Hắn ngay vị trí cửa .
Khuôn mặt tinh xảo nhưng tái nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm, hướng về phía sàn nhảy.
Gần như ngay lập tức, thấy Tô Yên đang khiêu vũ cùng Beatrice.
Nàng mặc bộ váy , nàng lúc nào cũng như .
Làm việc gì cũng đều nghiêm túc.
Những bước nhảy của nàng cũng còn vụng về như , trông uyển chuyển và tự tin.
Donovan siết c.h.ặ.t t.a.y buông lỏng.
Hắn vịn cánh cửa lớn cổ kính, nụ nhàn nhạt môi dần biến mất.
Nàng dường như đang vui vẻ.
Còn bản , chỉ mới biến thành , chẳng gì trong tay, ở đây, như một kẻ ngoài cuộc.
Donovan trải qua nỗi đau đớn cùng cực khi từ bỏ "áo giáp" của cũng hề do dự, giờ phút , thấy trong lòng, cảm thấy bản còn chút tự tin nào, tự tin giống như biến mất cùng chiếc đuôi xinh của .
Nàng sẽ yêu bao lâu đây?
Nếu, nàng còn thể yêu khác, thì chi bằng, ngay từ đầu ... đừng bao giờ .
Kim đồng hồ của chiếc đồng hồ lớn cổ kính gần chỉ mười hai.
Thời gian của sắp kết thúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-nam-than-ngay-cang-ngot-ngao-va-bien-thai/chuong-175.html.]
Hắn há miệng, nhưng giọng khàn đặc nên lời.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu ướt đẫm khuôn mặt, ngón tay siết c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, dùng sức đến trắng bệch.
Cô gái yêu, đang tung hô, giữa biển vẫn toả ánh sáng khiến khác thần phục.
Đùng.
Tiếng chuông mười hai giờ vang lên.
Donovan Tô Yên ngẩn ngơ.
Trong đôi mắt đen láy của , chỉ duy nhất hình bóng nàng.
Tô Yên tiếng chuông, mười hai giờ, ánh mắt kìm mà liếc về phía cửa.
Bất chợt, ở cửa, nàng thấy một đàn ông mặc bộ vest màu bạc nhạt, tóc đen, mắt đen và khuôn mặt tinh xảo.
Có thể thấy rõ ràng, đàn ông đó là mỹ nhân ngư, vì ... bằng hai chân.
, Tô Yên chỉ cần một cái là , đó chính là Donovan.
Bởi vì chỉ Donovan mới nàng bằng ánh mắt như .
Nàng dừng bước nhảy, đưa tay đẩy Beatrice và về phía cửa.
Đùng.
Tiếng chuông mười hai giờ, tiếng thứ hai vang lên.
Donovan thể cảm nhận , từ lồng n.g.ự.c , thứ gì đó đang lan , vô sợi dây màu xanh lục sẫm gần như nhanh chóng lan rộng, bò lên đến cổ .
Hắn , Tô Yên thấy , và cũng nhận .
Cô gái của , đang chạy đến bên .
Chỉ là...
Người ở sàn nhảy đông quá.
Quá đông.
Họ cách quá xa.
Lúc Donovan nghĩ chờ đến một cái ôm của yêu, lẽ là một điều quá xa xỉ đối với , một kẻ vốn dĩ nên mãi mãi sống trong bóng tối.
Ánh mắt Tô Yên rời khỏi Donovan. Nàng thấy rõ sự yếu ớt của , và cả những sợi dây màu xanh lục như sinh mệnh đang bò lên cổ .
Nàng chút bất an:
"Tiểu Hoa, ? Đuôi cá xinh của ? Sao chúng biến thành chân? Còn những thứ cổ ... đó là gì ?"
Đùng, đùng, đùng... Tiếng chuông vang lên.
Lần thứ bảy, thứ tám, từng hồi, từng hồi một.
Bên cạnh, Beatrice , theo sát Tô Yên:
"Sao ? Sao nhảy nữa? Nhảy với vui ?"
Tiểu Hoa gần như ngay lập tức tra thông tin ngay khi Tô Yên hỏi:
"Ký chủ! Hắn trả một cái giá tương ứng, dùng đuôi cá đổi lấy đôi chân. chỉ hai mươi bốn giờ để nhận một lời "Ta sẽ yêu mãi mãi" từ tình yêu đích thực, nếu sẽ lập tức biến thành bùn lầy. Những thứ cổ là... Ký chủ, sắp c.h.ế.t ! Thời gian đến! Ký chủ, kịp nữa !!"
Đùng!
Sau khi Tiểu Hoa xong, tiếng chuông thứ mười một vang lên.