Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 273.
Cập nhật lúc: 2025-12-12 12:59:24
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô từng nghĩ, nếu mùa xuân, liệu tránh cái rét buốt cắt da cắt thịt giữa đêm khuya ?
Cô , nhưng nước mắt vẫn trào , từng giọt to như hạt đậu lặng lẽ lăn xuống má.
Thu Bạch múc thêm một muỗng đầu sư tử, chan thêm chút nước kho đưa miệng.
Lần đầu tiên nhiều năm, cô cảm nhận một chút vui vẻ.
Hương vị rõ ràng chẳng liên quan gì đến canh thịt nạc, nhưng cảm giác khi miếng thịt tan trong miệng, bất ngờ trùng khớp với niềm vui mơ hồ trong những mảnh ký ức xa xưa.
“Mẹ con thương con lắm, ngày nào cũng ôm con ngủ…”
“Hồi đó con nhỏ xíu, cứ nấu cơm là ngây rời mắt…”
Trong thời gian bệnh, cô uống nhiều thuốc.
Những loại t.h.u.ố.c đó khiến cô ngủ mê man, đầu óc chậm chạp, lúc nhớ lúc quên, đôi khi chẳng còn nhận bản nữa.
Ký ức về , từng chút một ghép , giờ cũng dần phai mờ.
Cô thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ, liệu những lời khác kể thật ? Liệu cô thực sự từng một yêu thương hết lòng như ?
Đột nhiên khều nhẹ Thu Bạch, cô ngẩng lên, thẫn thờ qua. Là hai bạn cùng bàn ban nãy.
Cô gái mặt tròn đưa cho cô một gói khăn giấy, ánh mắt quan tâm ngập ngừng, sợ cô ngại.
"Nãy ăn gà nướng song tuyệt mà suýt luôn đó! Ngon quá trời! Không ngờ đời món gà ngon đến !"
Thu Bạch nhận khăn giấy, bất giác thốt lên một câu chẳng ai hiểu nổi.
" nhớ . Canh thịt nạc là xào thơm hai lát thịt , đập trứng vô chiên vàng lên, đó mới đổ nước nấu."
Không hiểu , cảnh tượng hiện rõ trong đầu cô .
Hai lát thịt trắng nõn áp chảo cho chút mỡ, dùng chính lớp mỡ để chiên một quả trứng thơm phức.
Cuối cùng múc một gáo nước đổ , nước canh sôi lên, trắng đục như sữa.
Cô gái bên cạnh chẳng hiểu lắm, nhưng vẫn gật gù: "Nghe thôi thấy ngon ! sẽ thử nấu khi rảnh!"
Thu Bạch gật đầu thật mạnh, cúi xuống ăn tiếp phần đầu sư tử, để mặc nước mắt rơi bát.
Rồi thêm những giọt nữa.
Cô nhớ nổi cuối là khi nào.
Cô gái cạnh vẫn rời mắt khỏi Thu Bạch. Thấy cô một hồi cắm cúi ăn từng miếng to, cô lo lắng :
"Ăn chậm thôi..."
Thu Bạch ngẩng đầu lên, với cô một cái, cố nuốt nốt miếng cơm chiên trứng cuối cùng, cầm điện thoại bật dậy.
Cô nhặt chiếc áo phao !
Tàu vẫn tiếp tục chạy trong trời tuyết. Không lâu thì dừng ở một nhà ga.
Giọng phát thanh vang lên giữa tiếng nhạc vui tai: "Tàu sẽ dừng tại ga trong sáu tiếng. Mời quý khách tận hưởng thời gian nghỉ ngơi, xin đừng bỏ lỡ giờ khởi hành tiếp theo."
Thu Bạch ôm áo phao, tay kéo vali, bước nhanh xuống tàu.
Trong sân ga đông nghịt . Khắp nơi vang lên tiếng gọi: "Thu mua vé tàu K223 giá cao!"
"Ai bán vé ? Có ai nữa ?"
Thu Bạch ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
Cô ngờ, lúc định tạm dừng chuyến hành trình , ngay cả vé tàu cũng thể bán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/273.html.]
Cô rút vé vẫy vẫy, lập tức mấy ùa đến. Cô chọn bán cho đầu tiên, lưng liền vang lên tiếng hai còn cãi .
"Sao chẳng ai chịu bán vé thế !"
" vì đồ ăn . nhất định đợi đến trạm cuối, tận mắt thấy Trần Nhiễm bước xuống tàu!"
Mặc kệ những lời cãi vã , Thu Bạch chạy nhanh về phía cửa ga.
Cô đặt một căn nhà nghỉ bếp, định sẽ nấu món canh thịt nạc chợt nhớ , về nhà.
Nhìn theo bóng lưng cô chạy khỏi sân ga, Chử Nam mỉm , thu khỏi cửa sổ tàu, gửi một tin nhắn cho Trần Nhiễm.
"Cảm ơn cô, đầu bếp Trần."
“Không gì. Chúc vui vẻ.”
Chử Nam bật .
Anh vui chơi gì chứ! Sáu tiếng tiếp theo, sẽ ở lì trong toa ăn để ăn cho đời!
Chỉ một điều khiến day dứt: Rốt cuộc món nào là do Trần Nhiễm ?
Anh gọi thử gần hết cả thực đơn !
Chử Nam vẫn từ bỏ, gửi liền mấy tin nhắn cho Trần Nhiễm: “Không thể tiết lộ một chút ? Món nào là cô ?”
"Tại các công thức nấu ăn khác trông đều xa lạ , đầu sư t.ử thật sự thể đưa thực đơn ?"
Trần Nhiễm một loạt tin nhắn, cất điện thoại túi, mở bảng ghi chép hiệu ứng món ăn , lặng lẽ xem món đầu sư tử.
[Hiệu ứng hương vị: Người trưởng thành dùng phần đầu sư t.ử , thể nhớ niềm vui thuần khiết nhất của cả tuổi thơ.]
[Giới hạn hiệu ứng: Tuổi thơ tuy , nhưng con cuối cùng vẫn trưởng thành.]
Đi nấu ăn thôi!
Chương 95: Bắp cải xé tay
Chuyến chạy thử cuối cùng của tàu tham quan cũng là tuần cuối cùng Trần Nhiễm việc tàu.
Ba tuần đó, cô bận rộn phụ bếp nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn so với những việc đây nhiều.
Trần Nhiễm thầm hiểu, đây lẽ là cách Hệ thống bù đắp chuyện ổ lừa đảo. Cô dần về thói quen cũ, việc gì là chuyện linh tinh với hệ thống.
Lúc còn nhốt trong ổ lừa, cô bảo sợ, thật chỉ là để an ủi Đường Dương với Cao Lôi thôi. Làm mà sợ chứ?
hình ảnh cùng lao đến cứu cô hôm đó, trở thành một trong những ký ức đáng quý nhất của Trần Nhiễm.
Cô đóng cửa sổ toa xe thật chặt, nhà ga vắng lặng ngoài phủ đầy tuyết trắng, bắt đầu nấu nướng.
"Đầu bếp Trần! Để đó !"
Đường Túc sải bước tới, đưa cho Trần Nhiễm một miếng lót tay cầm nồi mới toanh.
Người phụ bếp phân công hỗ trợ Trần Nhiễm kịp phản ứng đẩy ngoài, ngẩn ngơ nên gì.
"Miếng lót tay đồ phát theo tàu , là tự đặt đấy, bảo vệ tay hơn. Em thử xem dễ dùng , chỗ còn cả thùng luôn!"
"Được, để em thử xem. Anh cứ nấu món của ."
Đường Túc lúc mới chịu lui , còn quên sang xin phụ bếp : "Nãy chen ngang , xin nha. Lúc nào rảnh hút t.h.u.ố.c với !"
Nếu bận việc, chỉ mong phụ bếp cho Trần Nhiễm. Ở cạnh cô, bao nhiêu thứ đáng để học hỏi chứ!
Chỉ tiếc là, thật lạ lùng, hành khách chuyến tàu tham quan chẳng ai xuống điểm dừng tham quan, cứ ở lì trong toa ăn, ăn từ sáng đến tối.
Chuyến tàu dừng ở năm địa điểm du lịch. Theo kinh nghiệm đây, những lúc như là thời gian nghỉ ngơi quý giá của nhân viên bếp .