Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 284.
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:01:55
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
May mà Ngô Siêu Mỹ mang nguyên liệu tới.
“Rồi, đây thử món song giòn xào nhanh . Nguyên liệu hôm nay nhiều, hai đĩa thử xem .”
Trần Nhiễm gật đầu, nhận lấy dày heo, bắt đầu lạng lớp màng dai bên ngoài một cách thuần thục.
Ngô Siêu Mỹ bên cạnh quan sát kỹ.
Phải là tay nghề d.a.o của Trần Nhiễm đến mức thành thạo thật sự, ngay cả bà cũng khó soi nào.
những chuyện khác thì... Bà vẫn còn nhiều điều để góp ý.
“Trần Nhiễm , cô vẫn hỏi, cháu định cứ thuê hoài , là tự mở quán ăn riêng?”
Thông thường, khi tay nghề vững, đầu bếp nào cũng sẽ một chỗ của riêng .
Không chỉ vì thu nhập, mà còn để tạo dựng tên tuổi, truyền nghề cho học trò.
Mà chuyện đó thì thuê ở chỗ tiện.
Huống hồ, trong góc nhỏ của hệ thống, vẫn còn tấm biển tên “Thực Vi Thiên” đang đợi cô dựng lên.
Hệ thống cô tái hiện cảnh tượng thịnh vượng của quán nhỏ của Thần Bếp Trần năm đó!
“Con sẽ mở quán ăn ạ”. Trần Nhiễm lạng xong dày heo, : “Cháu về Kinh Thành, mở Thực Vi Thiên.”
Ngô Siêu Mỹ đến đây, ánh mắt liếc sang cô đầy ẩn ý.
Bà ít nhiều cũng một chút về những chuyện lộn xộn của nhà họ Trần, nhưng mà, Trần Nhiễm lặng lẽ rời khỏi nhà họ Trần, còn tưởng cô định cứ thế chịu thiệt thòi.
“Mở Thực Vi Thiên , oách nhỉ…”
Trần Nhiễm cầm d.a.o thoăn thoắt, cắt rau kiểu mắt lưới cá chút do dự, bà cũng thầm công nhận, cô đúng là bản lĩnh lớn.
Với tay nghề , nếu mặt trong bữa tiệc lớn của quốc gia cũng chuyện thể.
Tuy nhiên, cái tên Thực Vi Thiên , là tùy tiện mà gọi .
“Thực Vi Thiên…”
Ngô Siêu Mỹ khẽ lặp cái tên, bất giác nhớ về chuyện xưa: “Trù thần Trần năm đó khắp nơi cũng từng chất vấn vì cái tên quán . Cháu nghĩ kỹ ? Dùng cái tên đó, cũng như dựng một cây gậy cao, ai ngang cũng thể .”
Nói “lập gậy” là cách gọi của quê bà , ý chỉ tiên phong, dễ nổi bật, cũng dễ công kích.
“Cháu nghĩ kỹ , bảng hiệu cũng tìm xong hết .”
Nghe câu , Ngô Siêu Mỹ thật sự bất ngờ.
Theo quan sát của bà mấy ngày nay, Trần Nhiễm chịu khó, nhưng tính cách quá dễ chịu.
Ở Thanh Thạch Am, cô món táo kéo sợi, từ đó mấy tiểu ni cô tới nhờ cô đồ ăn vặt. Cô đều vui vẻ , từng từ chối.
Rang hạt dưa, chiên bánh, viên chiên, món nào món nấy khiến sư cô trong chùa ăn mà tít mắt.
Ngô Siêu Mỹ còn từng riêng với Thường Niệm, đứa trẻ Trần Nhiễm cái gì cũng , chỉ là tính tình quá hiền. Bây giờ thuê khắp nơi thì thôi, nếu tự mở tiệm, e là khó mà đối phó khác.
giờ xem , Trần Nhiễm chủ kiến.
“Cháu kế hoạch thì cô cũng gì nữa”. Nói là gì, Ngô Siêu Mỹ cuối cùng nhịn , dặn dò thêm một câu: “Nếu mở quán, cháu thể hiền như bây giờ. Quản nhân viên thì đừng mở, chỉ chuốc mệt thôi!”
Bà đang nghĩ đến chính bản . Nếu năm đó bà cứng rắn hơn, để con trai bà phá nát bao nhiêu tâm huyết của bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/284.html.]
Trần Nhiễm lời Ngô Siêu Mỹ là thật lòng, cô nhanh tay vớt mề vịt, dày và các loại rau củ chần qua dầu đĩa, chuẩn đến bước cuối cùng.
Tính Ngô Siêu Mỹ chút khó đoán, nhiều lúc cảm ơn nhiều quá khiến bà mất hứng. Chỉ khi đến nấu nướng, bà mới thật sự thoải mái.
Trần Nhiễm liền tranh thủ đưa đĩa rau củ cho bà xem: “Cô Ngô, cô coi giúp cháu xem lửa thế ạ?”
Ngô Siêu Mỹ nhận lấy, lắc lắc vài cái gật đầu: “Được, bắt lửa thế là chuẩn .”
Bà thở phào: “Thôi, cô cũng chẳng còn gì để góp nữa. Cháu thể nấu đến mức , thì cái bảng hiệu Thực Vi Thiên , chắc chắn thể chống đỡ .”
“Dạ , cháu bắt đầu nhé!”
Món song giòn xào nhanh , tăng thêm độ khó so với !
Món kiểu quan trọng nhất là giữ lửa đều, xào nhanh nhưng cháy, mất nước.
Trong nhà hàng nhiều lúc, nhiều khi nhanh thì luôn một mẻ lớn cho tiện, nhưng với món cần độ lửa chính xác thế , chỉ hỏng.
Một khi nguyên liệu trong nồi quá nhiều, thứ nhất là nhiệt độ dễ đủ, thứ hai là dễ xào đều.
Chảo của Trần Nhiễm đầy ụ, đủ để múc bốn, năm đĩa.
Ngô Siêu Mỹ lùi một bước, chắp tay lưng chăm chú.
Lửa bếp đang cháy mạnh, nhờ Thanh Tiêu kinh nghiệm nhóm bếp ngoài trời, củi nhóm kỹ, ngọn lửa đều.
Trần Nhiễm hít sâu một , giữ thở định, đợi dầu nóng đều lập tức đổ nguyên liệu chảo.
Xóc chảo!
Dù ngày nào cô cũng luyện tay với bao cát, cú xóc chảo vẫn dùng đến cả hai tay.
So với kiểu xóc chảo một tay, thao tác hai tay rõ ràng khó hơn nhiều !
Xóc chảo bằng một tay chỉ là chuyện dùng sức. Tay còn cầm xẻng cũng phối hợp thật nhịp nhàng thì món ăn mới hồn.
Trần Nhiễm hai tay nâng chảo, xóc thật mạnh. Từng miếng mề vịt, từng miếng dày heo trong chảo đều theo quán tính bật lên rơi gọn nồi, văng ngoài cái nào.
Chưa bàn tới kỹ thuật, chỉ riêng sức lực thôi cũng ai cũng !
Ngô Siêu Mỹ bên, thầm gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chút tiếc nuối.
Cách xóc chảo của Trần Nhiễm đúng là hàng thượng thừa. Có điều, dầu cho nhiều.
Song giòn xào nhanh vốn dĩ xào nhanh lửa lớn, cần sốt sền sệt. nếu nhiều dầu quá thì ăn dễ ngấy. Nhất là món vị đậm đà, rau củ hút dầu, nếu canh đúng sẽ béo ngậy quá mức.
Hơn nữa, ngọn lửa ... vẫn đủ mạnh!
Ngô Siêu Mỹ khẽ lắc đầu, định nhắc cô thì thấy Trần Nhiễm đột ngột đặt chảo xuống bếp.
Trần Nhiễm phát hiện sai sót ?
Không đúng!
Ngô Siêu Mỹ còn đang ngạc nhiên thì thấy Trần Nhiễm thả tay trái khỏi chảo, tay rút lui thì nghiêng nhẹ phần đáy nồi.
Ngọn lửa mạnh mẽ sáng rực, lập tức l.i.ế.m trong chảo!
Chút dầu thừa lúc nãy, lập tức hóa thành nhiên liệu cho ngọn lửa bùng lên. Giây tiếp theo, Trần Nhiễm nhanh như chớp đậy nắp chảo , ngọn lửa dập ngay tức thì.
Chỉ trong tích tắc, phần dầu thừa biến mất. Món ăn nãy còn thiếu lửa, giờ chín tới, mùi vị bốc lên thơm nức mũi!
Thậm chí, chỉ là hảo!