Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 288.

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:02:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ một chút mặn thôi, mà như gọi dậy tất cả tầng tầng lớp lớp hương vị cảm nhận đó!

Chử Nam nhai từng miếng to, chỉ cảm thấy mỗi nhai là một hương vị đổi kỳ diệu trong miệng.

“Cho ăn thêm miếng nữa!”

Lúc chẳng còn tâm trí đ.á.n.h giá nữa. Từng tế bào đều gào thét, đòi nếm thêm nữa!

Bao năm qua, Chử Nam nếm bao nhiêu món ngon, nhưng cái kiểu “lạ mà ngon” đến mức , thì đây là đầu tiên!

“Tránh ! Có đúng chín miếng thôi đó!”

Tổng giám đốc Hứa bên đợi nãy giờ, hình nhỏ nhắn mét rưỡi nhưng khí thế thì chẳng kém ai, một tay giành ngay một miếng, bỏ miệng.

Chử Nam chép miệng thưởng thức dư vị, sang , mong một câu đ.á.n.h giá.

“Thế nào? Lạ đúng ? ngon đến phát ghiền chứ gì!”

là một streamer ẩm thực, cũng khó dùng ngôn ngữ trực quan để hình dung hương vị của miếng lòng già .

“Quả thực…”

Hứa Trạm Anh nhai, vỗ vai Mễ Thành Chí: “Miếng của nhường ! bao một bữa !”

Mễ Thành Chí lập tức nhét miếng lòng miệng, dùng hành động để từ chối đầy dứt khoát.

liếc quanh, định xin khác, nhưng ai nấy đều nhanh tay gắp phần của lên ăn mất!

Vương Chiêu Sơn đầu ăn món , nhưng là đầu tiên nếm Cửu chuyển đại tràng do chính tay Ngô Siêu Mỹ nấu.

Trước ông luôn nghĩ món chỉ nổi nhờ cái tên kêu hơn là hương vị thật. Sự đổi tầng tầng lớp lớp vị như trong sách , thì , ăn thì chắc.

Cho đến khi… ăn miếng .

Thoạt đầu là một chút ngọt nhẹ đầu lưỡi, tiếp đến là vị dấm chua xộc thẳng lên mũi. Khi vị chua và ngọt kịp hòa quyện, vị đắng nhè nhẹ của nước đường dâng lên.

Sau đó là chút cay, chút mặn, từng lớp hương vị như gõ cửa từng tế bào vị giác, đến khi nước thịt từ miếng lòng bùng lên thì cảm giác cũng vỡ òa.

Ông liếc sang Bạch Khánh cũng đang lộ vẻ sững sờ. Hai đồng thanh

“Quả nhiên là Cửu chuyển đại tràng…”

Hương vị đổi từng lớp như thế, mỗi c.ắ.n một cảm giác mới mẻ. Nếu buộc so sánh, thì chỉ thể :

“Đây là hương vị của cuộc đời.”

Ngon, nhưng chỉ đơn thuần là ngon!

Có những món ăn ngon lúc đó, nhưng ăn xong là quên ngay.

Còn món thì . Không chỉ để dư vị, mà còn khiến nhớ mãi quên!

Người từng ăn thì sẽ thể tưởng tượng nổi: Một món chút chua, chút đắng như thế, còn cuốn hút hơn cả món thơm ngào ngạt.

Giống như tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết ngọt thì dễ vui, nhưng nếu trong cái ngọt xen chút đắng cay, thì mới khiến nhớ mãi.

ăn thêm miếng nữa!”

Còn một miếng cuối cùng trong đĩa. Bạch Khánh tự cho đặc quyền vì là đầu tiên phát hiện Trần Nhiễm, nên định đưa đũa gắp luôn, nhưng Ngô Siêu Mỹ chặn .

lấy một đôi đũa mới, đưa cho Trần Nhiễm.

“Nhiễm Nhiễm, cháu đến thử .”

“Cháu thử ạ?”

Trần Nhiễm chút kinh ngạc, chút dám tin chỉ tay : “ cháu nếm vị ạ.”

“Cháu dùng tâm mà nếm.”

Trần Nhiễm cầm lấy đũa, cúi đầu miếng cuối cùng trong đĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/288.html.]

Hệ thống vẫn đang hoạt động. Trên đĩa hiện lên dòng chữ nhỏ: 

[Một món Cửu chuyển đại tràng kết tinh cảm ngộ cuộc đời của Ngô Siêu Mỹ.]

Không sắc hương vị đầy đủ, cũng hai chữ mỹ, nhưng là cảm ngộ cuộc đời.

Trần Nhiễm gắp miếng cuối cùng, cho miệng.

nếm vị ngọt, nhưng cảm thấy chút sánh nhẹ của nước dùng.

ngửi rõ mùi chua, nhưng khi miếng lòng chạm môi, mùi hăng hắc phảng phất.

Cô cũng nếm vị đắng, nếm vị mặn, chỉ thể cảm nhận một chút vị cay nhẹ, nhưng khi nhai xuống, thể cảm nhận chút nước thịt từ miếng lòng già dai giòn bùng nổ trong miệng.

Trần Nhiễm ngẩng đầu, Ngô Siêu Mỹ mặt.

ăn mặc giản dị, tóc bạc lấm tấm, gương mặt đầy nếp nhăn. 

Đôi tay đặt đầu gối, chằng chịt vết sẹo, cả vết bỏng lớn chạy ngang mu bàn tay.

Cả khu chợ ồn ào, đang rộn ràng hỏi han hương vị món ăn, nhưng giọng của Ngô Siêu Mỹ vang lên rõ ràng. 

“Không nếm vị, thì hãy nhớ lấy cảm giác . Nhớ thế giới mùi vị xao lãng.”

“Cháu đến mức , hãy cố gắng để trải nghiệm của cháu phục vụ cho từng món ăn cháu nấu!”

“Chờ đến lúc vị giác cháu …”

Giọng bà chùng xuống. Cô Vương vội đến đỡ lưng và đưa cốc nước cho bà .

đôi mắt bà vẫn chớp, thẳng Trần Nhiễm.

“Khi vị giác cháu , trải nghiệm hôm nay sẽ giúp cháu bước lên một tầm cao mới!”

Trần Nhiễm nhai xong miếng lòng cuối cùng. 

nếm vị, cô vẫn cảm nhận rõ từng đổi trong miệng.

Trân trọng thế giới mùi vị ư…

Cô ngẩng đầu Ngô Siêu Mỹ: “Cô Ngô, nghĩ rằng cháu sẽ lấy vị giác ạ?”

Cô từng nhiều bệnh viện, bác sĩ nào cũng cô thuộc ít thể hồi phục. 

Từ lúc mất vị giác đến bây giờ, gần hai năm .

Ngô Siêu Mỹ uống một ngụm nước, tiếp. 

“Nếu ông trời còn thương tay nghề, thì sẽ để cháu mãi nếm vị.”

vỗ tay tay vịn ghế, tay run nhưng lời khiến Trần Nhiễm thấy lòng vững vàng trở .

Phải , cho dù hệ thống, cô vẫn gặp ác mộng: Mơ thấy bao giờ nếm nữa, mơ thấy hệ thống thì ngay cả món đơn giản cũng nêm sai vị.

“Cho dù cuối cùng cháu vẫn nếm vị, món Đỉnh Hồ Thượng Tố tưởng tượng vị thịt còn thơm hơn tất cả các vị thịt, thì hương vị mà cháu tưởng tượng , cũng chắc chắn ngon hơn hương vị thực tế!”

Vương Thanh An đỡ lấy bà Ngô, thêm: “Nhiễm Nhiễm, nếu cô còn cảm thấy vị giác là món ăn, cũng coi chúng . Mọi đuổi theo cô khắp nơi như , lẽ nào là đùa giỡn ?”

đó! từng ăn món song giòn xào nhanh của đầu bếp Trần, còn ngon hơn tất cả món từng thử trong nghề phê bình ẩm thực đấy!”

“Chị Nhiễm Nhiễm, chị đừng coi thường mười ký mỡ em tăng vì món của chị ở nhà trẻ nhé!”

“Còn nhớ vụ khoai tây cà tím rung chuyển cả ổ lừa đảo chứ? Còn ai dám là nêm vị nữa!”

Trần Nhiễm nuốt xuống miếng lòng già cuối cùng, vẫn nếm gì, nhưng trong miệng dường như còn đọng chút cảm giác.

Cô ghi nhớ kỹ cảm giác , cùng Vương Thanh An dìu Ngô Siêu Mỹ dậy.

“Cảm ơn , nhất định sẽ cố gắng hơn nữa!”

 

Loading...