Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 289.
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:03:02
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt trời dần khuất núi. Cô dìu bà , cảm thấy lưng vẫn còn tiếng xôn xao.
Quay đầu , Trần Nhiễm thấy vẫn chờ. Khi thấy cô , họ đồng loạt lên tiếng:
“Đầu bếp Trần, đừng lo! Chúng sẽ dọn sạch thứ!”
“Không để mấy sư cô ở Thanh Thạch Am phiền lòng ! Đều sẽ dọn sạch sẽ!”
“Có cô sắp chạy trốn nữa hả? Nhớ báo chúng nhé!”
Trần Nhiễm thông báo hiện từ hệ thống, nhịn phá lên.
Mọi đuổi theo đuổi theo thành thói quen , ngay cả nhiệm vụ của hệ thống cũng thể dự đoán !
Cô mấy chữ Trường tiểu học Hy Vọng bảng điều khiển hệ thống, lớn tiếng : “Lần thì nhé…”
ngày cô mở tiệm, sẽ còn xa nữa!
Chương 104: Canh một
Những ngày sống ở Thanh Thạch Am, Trần Nhiễm cảm thấy khá thoải mái.
Dù lấy vị giác, cô cũng quá bận tâm chuyện ăn mặn ăn chay, chỉ cần đồ ăn sạch sẽ là .
Tuy , mỗi buổi tối ăn cơm do Thường Niệm nấu, Trần Nhiễm vẫn thấy tiếc. Danh tiếng của bà với món chay cô bao . Nay cơ hội nếm thử, nhưng chẳng cảm nhận hương vị gì.
Lần đầu tiên, cô thực sự mong mỏi nếm mùi vị món ăn.
Ở Thanh Thạch Am, dạy nấu ăn chính vẫn là Ngô Siêu Mỹ. mỗi khi Thường Niệm mặt, chỉ cần một câu gợi ý nhẹ nhàng là đủ khiến Trần Nhiễm bừng tỉnh.
Đến bữa ăn cuối cùng ở đây, Thường Niệm để cô phụ giúp nữa: “Thôi , cô bé chăm chỉ, hôm nay cháu chỉ cần ăn cơm cho đàng hoàng. Ăn xong thì thu dọn hành lý.”
Trên bàn món chay, Thường Niệm còn đặc biệt đặt đĩa bắp cải xé tay do chính bà , đặt ngay mặt Trần Nhiễm.
“Ăn từ từ thôi.”
Câu bà nhiều , nhưng Trần Nhiễm vẫn để tâm.
Chỉ đến khi Ngô Siêu Mỹ : “Hãy cảm nhận thế giới mùi vị”.
Cô mới thật sự hiểu .
Con năm giác quan, luôn ảnh hưởng lẫn . Khi ăn, ai cũng món đó đủ sắc, hương, vị, thậm chí cả cảm giác trong miệng cũng hài hòa mới gọi là ngon.
khi nâng cao tay nghề, nếu tách biệt từng yếu tố để rèn luyện riêng biệt, thì chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh và sâu hơn.
Và Trần Nhiễm lúc , đang ở đúng cảnh như thế.
Không nếm vị, nên cô thể tập trung cảm nhận mùi thơm và cảm giác khi nhai. Thậm chí, thể nhận những điều vượt ngoài vị giác thông thường.
Trước đây, mất vị giác là điều khiến cô đau khổ. Mỗi bữa cơm, cô chỉ cố ăn đủ để sống buông bát xuống.
Dù mỗi như , Thường Niệm đều nhắc: “Ăn chậm thôi”. cô chẳng khi nào chậm .
Cho đến hôm nay.
Trần Nhiễm từng nghĩ, thức ăn vị thì chỉ như nhai sáp, vô vị và nhàm chán.
lúc thật sự nhai kỹ, cô mới phát hiện như .
Dù vị, nhưng rau củ khác , độ mềm độ giòn, độ dày độ mỏng… Tất cả tạo nên nhiều tầng cảm giác khi nhai. Sự phong phú chẳng hề nhàm chán như cô từng nghĩ!
Tay nghề của Thường Niệm thật sự ở tầm cao. Khác với sự cầu kỳ và chính xác của Ngô Siêu Mỹ, món của Thường Niệm mộc mạc, tự nhiên, như thể về cái gốc của việc nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/289.html.]
Hầu hết đều là món xào đơn giản. Với những nguyên liệu độ nhớt mùi nồng, bà chỉ chần sơ mới chế biến.
Vậy mà mâm cơm chay , ai nấy ăn đều nghiêm túc.
Không sai, là nghiêm túc, thậm chí chút trang nghiêm.
Từ mỗi món ăn, thể cảm nhận sự tôn trọng của nấu dành cho ăn, và cả sự trân trọng với từng nguyên liệu.
“Thử món .”
Thường Niệm đẩy đĩa bắp cải đến gần Trần Nhiễm hơn.
Cô gắp một miếng bắp cải xanh mướt, mềm mại, cho miệng.
Nếu xào quá kỹ thì rau sẽ nát, còn thiếu lửa thì sống. miếng bắp cải đủ, độ chín kiểm soát hảo.
Tất cả những gì Thường Niệm dạy cô về lửa, đều trong đĩa rau .
“Cháu chỉ cần nhớ kỹ độ lửa thế là . Với nỗ lực của cháu, cô tin sớm muộn gì cháu cũng nấu món chay còn ngon hơn cả cô.”
“Hồi Vương Chiêu Sơn kể về món Đỉnh Hồ Thượng Tố, Kim Quang Hỏa Phương Đầu sư t.ử chay của cháu, cô từng lo cháu lạc hướng.”
“Tuy nhiên, xem con món Tái Bàng Giải và cà tím thuần chay, liền yên tâm hơn nhiều.”
Thường Niệm dịu dàng. Cuối cùng, đây vẫn là Trần Nhiễm mà bà từng khen: Nấu ăn để khoe tài.
Cô học món Đỉnh Hồ Thượng Tố cũng chỉ vì hiểu một món ăn. Không mù quáng chạy theo cách cầu kỳ mánh khóe lạ mắt.
Vẫn là Trần Nhiễm đó, từng vất vả học kỹ thuật dầu lắng đáy chỉ để chiên khoai lang kéo sợi bán với giá hai mươi nghìn.
Trần Nhiễm ngại ngùng cúi đầu: “Cô luôn bảo cháu ăn chậm thôi… Mãi hôm nay cháu mới hiểu cô đang dạy gì.”
Ngô Siêu Mỹ bên cạnh liền chen : “Không trách cháu , trách bà ! Suốt ngày cứ triết lý nấu ăn thiền, còn đấu trí gì đấy! Nói thẳng chẳng nhanh hơn !”
Rồi bà cũng gắp cho Trần Nhiễm một đũa đầy: “ mà , cháu cũng ăn thêm chút nữa . Cánh tay gầy quá .”
Hôm nay, Trần Nhiễm ăn nhiều hơn bình thường, còn ăn thêm nửa bát cơm. Ăn xong, cô bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn rời Thanh Thạch Am.
Các ni cô trong chùa cũng tặng cô đủ loại hoa quả do họ tự trồng. Nếu hành lý nặng trĩu, khi họ còn ép cô mang thêm cả quả bí đao trong hầm nữa!
“Thôi thôi, mau . Xuống núi nhớ lối , đám hâm mộ của cháu vẫn còn quanh đây đó!”
Ngô Siêu Mỹ là nóng tính nhất, vẫy tay : “Nhanh lên! Cháu cô còn về nhà. Ở đây, đến một chén rượu cũng mà uống…”
Câu của bà còn xong, Trần Nhiễm lao tới ôm một cái.
“… Cái con khỉ con , , ! Mau !”
Trần Nhiễm thẳng mắt Ngô Siêu Mỹ, nghiêm túc : “Cô Ngô, cháu nhất định sẽ món Cửu chuyển đại tràng cho thật ngon! Cháu sẽ cô mất mặt !”
“Thôi , tay nghề của cháu so với cô còn kém xa lắm.” Ngô Siêu Mỹ đẩy cô : “Mau ! Đừng ôm cô chặt thế !”
Trần Nhiễm bật , sang chào tạm biệt Thường Niệm và các ni cô trong chùa rảo bước cửa của Thanh Thạch Am.
Các ni cô việc. Thường Niệm liếc sang Ngô Siêu Mỹ, khẽ hỏi: “Còn nỡ rời ?”
Ngô Siêu Mỹ gì.
Thường Niệm hỏi: “Chị cho con bé cái gì ? Có là đôi đũa ?”
Cuối cùng, Ngô Siêu Mỹ cũng mở lời, giọng phần cau , nhưng ai với bà đều , trong sự càu nhàu là sự yêu thương kín đáo.