Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 293.

Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:03:51
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù cửa sổ nhà ăn còn đang hỏng, nhưng chỗ nào cũng lau chùi gọn gàng.

Sắp học , Triệu Tư Văn trong trận chiến bảo vệ đồ ăn của tạm tính thắng lợi: Chỉ cướp mất một miếng thịt ba chỉ và hai miếng bí đao.

“Nhớ đó! Tối nay đến sớm! Mấy miếng thịt ban nãy ăn của tớ, trả hết đấy!”

Đồng nghiệp cô chống chế: “Thì gọi giúp tớ một phần là mà? Món ngon như , san sẻ một hai miếng !”

Không chỉ thầy cô phát hiện sự khác biệt giữa hai cửa sổ, ngay cả học sinh cũng xì xào bàn tán.

Bữa trưa hôm nay ở cửa sổ hai, đúng thật là ngon khó tin luôn!

Thậm chí ngay cả lúc bắt đầu tiết học buổi chiều, trong lớp học, một đám học sinh cũng nhịn mà thì thầm trao đổi.

“Ớt xào thịt thực sự ngon, trộn cơm ngon quá.”

“Da lợn kho đậu nành cũng ngon! Đậu nành dẻo dẻo, da lợn cũng dẻo dẻo, nước dùng đó sền sệt, môi môi của tớ dính luôn!”

“Bắp cải trứng thơm cực! Giống mùi cua á!”

Triệu Tư Văn gõ mạnh lên bảng: “Được ! Trật tự! Không bàn nữa, lo mà học ! Ai còn lén chuyện thì tối nay bộ tới nhà ăn !”

Tụi nhỏ xong liền vội vàng nghiêm chỉnh, mặt mày căng thẳng, dáng thẳng thớm như lính mới.

Đùa ? Món ngon như , tan học chạy thật nhanh mới còn phần! Mà lỡ bắt bộ, chậm một bước là hết sạch!

Không chỉ tụi nhỏ nghĩ , nhân viên nhà ăn cũng nghĩ .

Từ đến nay, nhân viên trong bếp đều nhường phần ăn cho giáo viên và học sinh , ăn cùng. 

hôm nay, thím Hác nhịn nữa.

“Đầu bếp Trần , tối cháu định nấu món gì ? để dành một ít nha, lát nữa múc cơm xong ăn.”

cũng ăn! Món ớt xào thịt trưa nay thèm đến c.h.ế.t mà phần!”

“Làm món đó , ăn với cơm nóng là tuyệt cú mèo luôn!”

Trần Nhiễm liếc sang đầu bếp còn trong bếp. 

Vị đầu bếp còn chính là ở cửa sổ một hôm nay. Trông hơn năm mươi tuổi, họ Chu, da đen, tóc búi thành một búi tròn gọn gàng bóng lưỡng.

Thực Trần Nhiễm cố gắng nấu cho khiêm tốn, cũng vì gây mất lòng đồng nghiệp trong môi trường .

Bỗng đầu bếp Chu đặt cái xẻng xuống, tới chỗ cô. Trần Nhiễm còn kịp gì thì bà lên tiếng: “Đầu bếp Trần , tối để bác phụ bếp cho cháu nhé. Cháu nấu chính, bác phụ việc!”

Ơ?

Trần Nhiễm ngớ , lập tức bật vui vẻ: “Vậy thì quá, tối nay chúng cùng nấu!”

Nghe bà dùng từ phụ bếp, Trần Nhiễm đoán chắc đầu bếp Chu từng thời gian trong quán ăn hoặc nhà hàng, tay ngang .

Tối nay nguyên liệu còn ít hơn cả buổi trưa. Trần Nhiễm chỉ huy cả bếp chạy tít mù, khéo léo chỉ dẫn cho đầu bếp Chu vài mẹo nhỏ.

“Đầu bếp Chu cắt d.a.o thật đấy, chắc luyện nhiều lắm ha? Trước đây cháu cũng ngày nào cũng tập cắt, cầm d.a.o y như bác, mới nhắc là kiểu đó dễ mỏi tay.”

Đầu bếp Chu thật thà : “Vậy ? Vậy Tiểu Trần chỉ bác , nên cầm thế nào cho đúng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/293.html.]

Hai phối hợp nhịp nhàng, thành bữa tối còn xong nhanh hơn cả bữa trưa.

Trần Nhiễm càng lúc càng quen tay, chỉ đạo cũng ngày càng gọn gàng dứt khoát.

Trước đây, khi phụ bếp ở nhà trẻ, dù về ai cũng công nhận tay nghề nấu nướng của , Trần Nhiễm vẫn luôn im lặng, chỉ cúi đầu tập trung nấu ăn, hiếm khi cất tiếng góp ý hướng dẫn ai.

Lúc đó, giữ thái độ khiêm tốn như là điều đối với một đang rèn luyện tay nghề. giờ đây, cô sắp sửa tự mở quán, thậm chí khả năng dẫn dắt khác học nấu ăn, nếu cứ giữ mãi kiểu im lặng thì thành bất lợi.

Đầu bếp Chu ngại ngùng: “Đầu bếp Trần giỏi quá trời, bác cứ tưởng cháu sẽ mắng bác cơ đấy…”

Trước , lúc còn ở nhà hàng, bà từng phụ bếp suốt ba năm, nhưng chẳng học mấy tay nghề. Đầu bếp chính ở đó suốt ngày cảnh giác với bà như thể bà đến ăn cắp bí quyết. Ngược , Trần Nhiễm những sẵn lòng chỉ dạy, mà còn chỉ kỹ lưỡng, tâm vô cùng

Vì cảm động và ơn, tay chân của bà cũng nhanh nhẹn hơn hẳn thường ngày.

Khi còn gần hai mươi phút nữa mới đến giờ tan học, cơm canh xong xuôi đấy.

Người sắp xếp cho Trần Nhiễm đầu bếp ở đây thực là phó hiệu trưởng của trường, cô Lý. Ngày thường bà bận rộn vô cùng, gần như bao giờ ghé bếp ăn.

Mà bây giờ, thật sự lo chuyện trong bếp, chính là Trần Nhiễm.

“Được , còn hai mươi phút nữa mới tan học, ăn cơm . Ăn no còn sức mà múc cơm.”

Mọi xong đều mừng rỡ, liền lấy bát múc cơm, ăn khen lấy khen để.

Ăn một nửa thì hiệu trưởng Lý đến.

Vừa bước chân nhà ăn, bà khẽ nhíu mày.

Là một giáo d.ụ.c tâm, việc hiệu trưởng Lý thường nhất mỗi ngày là khắp các lớp học để trò chuyện với học sinh, xem tụi nhỏ đang gì.

Nhờ thế, bà gần như nhớ hết từng học sinh trong trường, cảnh của từng em như lòng bàn tay.

Cũng nhờ sự tận tụy , Trường tiểu học Hy Vọng mới giữ thành tích học sinh nào bỏ học. Dù là một trường miễn học phí và các khoản khác, thì kết quả vẫn vô cùng đáng quý.

Vì với một gia đình nghèo, con cái ở nhà thể phụ việc, thậm chí coi như lao động chính.

Đi học, dù mất tiền, vẫn xem là “ lợi”.

Nhiều khi, với họ, con cái là thứ “ giá trị” nhất trong nhà.

“Sao ăn sớm thế ?”

Nếp nhăn trán bà hằn sâu . Nhìn cảnh đang ăn, bà nghiêm mặt tiếp: “Hôm nay học sinh , một cửa sổ cơm thì ngon, cửa còn thì khó ăn quá. Mọi nghĩ cách cải thiện mà còn ăn ?”

Đầu bếp Chu dậy, gương mặt lúng túng, hai tay xoắn , giọng lí nhí. 

“Cô hiệu trưởng, là do nấu dở quá…”

“Vậy mà chị còn ăn!”. Lý hiệu trưởng cau : “Đi học hỏi , xem nấu …”

“Cô Lý ạ!”

Trần Nhiễm dậy, nghiêm túc : “Cơm canh hôm nay đều là do cháu nấu. Từ bữa tối trở , cháu sẽ đảm bảo các món ăn chênh lệch mùi vị giữa hai bên nữa. Cháu cũng sẽ cùng đầu bếp Chu luyện thêm tay nghề, cố gắng nấu cho ngon miệng, sạch sẽ, đủ dinh dưỡng.”

Hiệu trưởng Lý liếc Trần Nhiễm, gì thêm. Bà lấy một khay cơm, mỗi món múc một ít xuống nếm thử, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị.

 

Loading...