Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 297.
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:04:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Đường Túc tìm, Vương Chiêu Sơn sang ngay. Ông sợ ngửi thấy mùi mà theo, nên giả vờ chơi nốt một ván bài, giả bộ ngáp ngắn ngáp dài ngủ, mới lén chạy qua.
“Ồ, Trần Nhiễm tính thử Cửu chuyển đại tràng hả?”
“Vâng, cháu thử xem . cháu nếm vị, nên nhờ chú giúp cháu thử món.”
Vương Chiêu Sơn trả lời ngay. Ông liếc nét mặt Trần Nhiễm, thấy khi cô câu đó vẻ mặt bình thản, chút d.a.o động, lúc đó mới yên tâm.
“Cháu yên tâm ! Cái lưỡi của chú nhạy hơn gấp mấy Bạch Khánh ! Trong giới phê bình ẩm thực, chú cũng chút tiếng tăm đó nha!”
Trần Nhiễm gật đầu, canh đúng thời gian, vớt lòng già chín tới khỏi nồi.
“Hay lắm, độ đàn hồi chuẩn luôn! Làm xong chắc chắn dai giòn sần sật!”
“Em nắm đúng độ lửa thật đấy! Cứ canh giờ thế là chuẩn. Chứ nếu là , chắc chọc đũa mấy cho chắc ăn!”
Trần Nhiễm bật , bắt đầu thái lòng già.
Vương Chiêu Sơn vỗ vai Đường Túc một cái, bảo bớt .
Ông tiếp xúc với Trần Nhiễm từ hồi còn ở nhà trẻ với món đầu sư t.ử đầu tiên đến tận bây giờ, ít nhiều cũng hiểu tính cô.
Nụ thì nhẹ nhàng, nhưng tám phần là vì căng thẳng.
Tính cách của cô chút hướng nội, yêu cầu đối với bản cực cao, hơn nữa để ý đến bên ngoài. Nếu cô thực sự tự tin, sẽ nụ như .
Trong khoảnh khắc , Vương Chiêu Sơn dường như chút đồng cảm với Trần Nhiễm.
Làm đầu bếp mà vị giác, những món thường còn thể dựa kinh nghiệm và thao tác chuẩn để . với một món cầu kỳ như Cửu chuyển đại tràng, đủ vị ngọt, chua, cay, mặn, đắng, thơm thì đúng là thử thách lớn.
Ông Trần Nhiễm thao tác thuần thục, d.a.o cứ thế hạ xuống, lòng già thái thành từng khúc ngón nhẫn. Cô thắng nước màu bằng đường trắng, cho lòng già đảo.
Dù chắc chắn về mùi vị, nhưng công đoạn còn , Trần Nhiễm chắc tay. Điểm khó nhất của món ăn ở việc nêm nếm, về kỹ thuật tuy khó, nhưng khó Trần Nhiễm độ lửa, xóc chảo đều cấp 3S.
Động tác của cô nhanh, dứt khoát, nhịp nhàng. Rất nhanh, một đĩa Cửu chuyển đại tràng cạn nước và bày đĩa.
Trần Nhiễm múc lòng , Đường Túc vội vàng đưa đũa cho Vương Chiêu Sơn. Ông gắp một miếng, đưa lên miệng nếm.
“Vị của lòng già , hình như chút đúng.”
Vương Chiêu Sơn chần chừ, vốn định khen Trần Nhiễm hai câu , dù cảm giác trong miệng của lòng già , chỉ là hương vị và món do Ngô Siêu Mỹ chút khác biệt nhỏ.
ông nghĩ , cuối cùng vẫn nuốt mấy câu khen khích lệ .
Với một đầu bếp như Trần Nhiễm thì những lời xã giao đó chẳng giúp gì, chỉ càng cô bực thêm.
“Chú chỉ cảm nhận vị ngọt và chua là rõ. Hậu vị đắng cũng khá , nhưng vị cay với vị mặn thì nổi rõ lắm…”
Ông nhai nghĩ, từ tốn cảm nhận. Trần Nhiễm gì, mặt biểu cảm gì đặc biệt, nhưng vì thất vọng, mà vì cô đang suy nghĩ.
Trần Nhiễm cố nhớ quá trình nấu của Ngô Siêu Mỹ, nhưng càng nghĩ càng rối, hiểu sai ở bước nào.
Đường Túc bên cạnh, dè dặt nhỏ: “Trần Nhiễm , món Cửu chuyển đại tràng đúng là khó nhất . Cùng một , lặp mấy còn chắc đúng vị như , huống hồ em mới đầu, nếm …”
Câu dứt, Vương Chiêu Sơn đưa tay bịt miệng !
Tên nhóc đúng là đang xát muối tim khác!
Hai , mặt hiệu c.ắ.t c.ổ gà nhắc nhở im lặng. đúng lúc đó, bên phía Trần Nhiễm động tĩnh.
Vừa sang , Vương Chiêu Sơn thấy Trần Nhiễm cầm đũa gắp một miếng lòng già, đưa thẳng miệng!
Hai nín thở. Trong mắt họ, rõ ràng Trần Nhiễm đang kích động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/297.html.]
ăn xong một miếng, cô tiếp tục gắp miếng nữa!
Vương Chiêu Sơn cẩn thận hỏi: “Trần Nhiễm… Cháu khôi phục vị giác ?”
Trần Nhiễm lắc đầu, cho thêm một miếng Cửu chuyển đại tràng miệng.
Không nếm mà vẫn ăn hết miếng đến miếng khác… Chẳng lẽ cô kích động thật ?
“Đầu bếp Trần, em đừng vội quá… Món cần thời gian mới thuần thục .”
Trần Nhiễm như chẳng hề thấy.
Không cô kích động. Chính câu ban nãy của Đường Túc khiến cô nhớ lời dặn của Ngô Siêu Mỹ hôm đó.
“Không nếm vị, thì hãy ghi nhớ cảm giác ! Ghi nhớ thế giới mùi vị quấy nhiễu !”
Cô chậm , nhai kỹ hơn, cố gắng cảm nhận cảm giác của từng miếng lòng trong miệng.
Quả thật, khi hương vị che lấp, cô cảm nhận rõ hơn những khác biệt nhỏ bé.
So với Cửu chuyển đại tràng của Ngô Siêu Mỹ, miếng cô mềm hơn một chút, lớp nước sốt cũng sánh hơn.
Trần Nhiễm nhớ , Vương Chiêu Sơn món ăn vị chua ngọt đặc biệt nặng, thế chẳng khớp !
Đường cho nhiều hơn một chút, nên nước dùng sệt hơn, giấm cho nhiều hơn một chút, nên protein mềm hóa, lòng già đủ giòn như , sẽ mềm một chút.
Giống như khi hầm thịt, cũng cho giấm để mềm.
Trần Nhiễm nhắm mắt , thêm một miếng nữa, nhai chậm từng chút một, nghiền ngẫm từng đổi nhỏ.
Vương Chiêu Sơn càng càng thấy lo. Ông định nhắn cho Vương Thanh An, nhờ qua chuyện với cô.
mở điện thoại, Trần Nhiễm cử động!
Cô mở tủ lạnh, lấy nửa bộ lòng già còn . Một món nổi tiếng như Cửu chuyển đại tràng, cô thể mong đầu thành công hảo.
Tuy trong lòng nôn nóng, nhưng động tác của cô chậm rãi và chắc chắn.
Lòng già rửa sạch, chần một nữa, đem luộc.
Lần , vì dùng đường trắng thắng màu, cô dùng đường phèn để tạo màu nước sốt.
Xào khô! Om! Ninh!
Đợi nước sốt cô cạn còn , Trần Nhiễm lật chảo, chín đoạn lòng già ngay ngắn đĩa, màu sắc bắt mắt.
“Để chú…”
Vương Chiêu Sơn định bước lên thử , nhưng kịp hết câu, thấy Trần Nhiễm gắp một miếng, bỏ miệng.
Cô nếm vị, nhưng nghĩa là cô cảm nhận gì.
Vừa ăn , lớp nước sốt sánh mịn lan trong miệng, lòng già giòn và dẻo, đúng độ. Trần Nhiễm nhắm mắt , nhai chậm rãi, như ghi nhớ thật kỹ từng cảm giác nhỏ.
“Được , nếm thử .”
Vương Chiêu Sơn và Đường Túc mỗi một đôi đũa, lập tức tiến lên bắt đầu thử món ăn.
Khi mùi vị lan khắp khoang miệng, Vương Chiêu Sơn bất giác dừng . Mắt ông như đỏ lên.
Chua, ngọt, đắng, cay, mặn…
Đây chính là hương vị của cuộc đời.