Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 337.
Cập nhật lúc: 2025-12-12 13:15:32
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Chiêu Sơn chút chẳng thiết tha gì, hỏi Thuận Tử: “Tiếp theo đầu bếp Trần sẽ đến chi nhánh nào, định ?”
Nghe Vương Chiêu Sơn , Thuận T.ử bỗng nhớ về ngày xưa.
Lúc , khi Trần Nhiễm trốn khỏi Thiên Nga KTV, cả một nồi to đầu sư t.ử yểm trợ, còn phụ trách canh lửa nữa!
Chỉ tiếc là quá trình truy đuổi đó, bao giờ tham gia.
“Vẫn định, nếu tin tức, nhất định sẽ báo cho ông!”
Không hiểu , Vương Chiêu Sơn từ giọng điệu của phục vụ bàn, một niềm vui nhè nhẹ.
Chẳng kịp để ý niềm vui từ đến, ông nhanh chóng gắp một miếng cá, mở nhóm chat cố định top “Ngày nào cũng đầu sư tử”.
Chuyện đến nhà trẻ giành đầu sư t.ử là mấy năm . Sau khi tay nghề của Trần Nhiễm dần tiến bộ, đầu sư t.ử còn là món yêu thích nhất, nhưng tên nhóm chat vẫn giữ nguyên như ban đầu.
Còn những thực khách trong nhóm, từ chỗ ban đầu chỉ trao đổi món ăn hàng ngày, giờ biến thành đủ thứ chuyện trời nam biển bắc.
Anh trai Ớt Xanh nghiệp và mấy năm, năm nay đang chuẩn nhảy việc.
“Ngành của chúng tăng lương thì chuyển việc thôi, nhảy ? Chuẩn đến Hàng Châu xem … mà tiếc tay nghề của đầu bếp Trần quá.”
“Bên Hàng Châu chẳng cửa hàng chi nhánh ? Các món ăn đều phục chế y hệt, đầu bếp chính đều do chị Nhiễm Nhiễm tự đào tạo , chắc cũng tệ .”
Chúc Thần Thần cũng nghiệp. Một em thành công, một chị hưởng lây, giờ cô thành công nhận việc ở Đạo Quán Đường Dương, phụ trách quản lý vài tài khoản. Thời gian rảnh rỗi cũng theo em gái tập võ, tuy bắt đầu muộn nhưng rèn luyện sức khỏe vẫn .
“ ăn món do đích đầu bếp Trần cơ! Thật sự thì đầu bếp Đỗ cũng , ăn ở chi nhánh thì ý nghĩa gì chứ. Cuối tuần sẽ đến Thực Vi Thiên xếp hàng dài!”
Vương Chiêu Sơn nhóm, thấy trai Ớt Xanh đang thề thốt sẽ xếp hàng.
“Thôi , đừng xếp nữa, Trần Nhiễm bỏ chạy !”
Nhóm chat im lặng một lát, đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Thật đúng là, chút hoài niệm cảm giác …”
“ , ngày nào cũng cố định đến một chỗ xếp hàng ăn cơm, luôn cảm thấy bằng cái lúc khắp nơi tìm Trần Nhiễm, ăn mới hào hứng.”
“Không , còn kịp ăn mà! Sao chạy !”
Trong lúc đang hoài niệm, trai Ớt Xanh đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân.
Gần như ngày nghỉ, coder hai tháng đến Thực Vi Thiên !
“Không , Trần Nhiễm chạy thì còn đầu bếp Đỗ mà.”
Đường Dương an ủi trai Ớt Xanh: “Đầu bếp Đỗ bây giờ ngay cả vịt ba món cũng , còn học món cá mè đầu hấp nguyên con của Trần Nhiễm nữa, đầu bếp Đỗ ở đó là .”
Anh trai Ớt Xanh Đường Dương an ủi mà lớn, thậm chí còn đợi cuối tuần, tan ngày thứ năm trực tiếp lao đến Thực Vi Thiên. Chỉ tiếc là, hăm hở phát hiện thực đơn một món Hoài Dương nào cả!
Chẳng những Trần Nhiễm bỏ chạy, mà cả Đỗ Triệu Hổ cũng cô dẫn theo luôn . Toàn bộ Thực Vi Thiên chỉ còn một đầu bếp chính là Giang Đình chống đỡ khổ sở.
Tuy nhiên, may mắn là mấy năm gần đây Thực Vi Thiên vẫn luôn chú trọng bồi dưỡng các đầu bếp trẻ, và còn phát hiện vài thiên tài. Đầu bếp mới món bạo xào song giòn ăn ngon bằng bảy phần truyền thụ của Trần Nhiễm, ý nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/337.html.]
“Đầu bếp Đỗ cũng ư? Bao giờ thì về? Giám đốc Vạn ơi chúng là bạn bè cũ mà… Anh cho chút tin nội bộ chứ?”
“Đầu bếp Đỗ lẽ sẽ về nữa…”
Thực Khách Thiên ở kinh thành sụp đổ ! Đỗ Triệu Hổ, Trần Nhiễm đưa đến chi nhánh Dương Châu, chút thể tin nổi.
“Sư cô… Cửa hàng , thật sự để bếp trưởng ư?”
Trần Nhiễm ngẩng đầu chi nhánh Dương Châu sửa sang mới toanh, nhớ địa chỉ cửa hàng ban đầu lâu về còn tên là Thiên Khai Lâu.
Cô nhớ đến Dương Tĩnh Chu điên loạn trong nhà ma, lẩm bẩm tự hết đến khác.
“Một lòng trắng trứng, hai lòng trắng trứng, ba lòng trắng trứng…”
Căn bệnh điên của vẫn hết, cả đời sẽ nhốt trong bệnh viện tâm thần đó.
Trần Nhiễm hề thương hại . Làm chuyện như với Đỗ Triệu Hổ, nhốt cả đời trong bệnh viện tâm thần cũng coi như là còn quá nhẹ cho ông !
Tuy nhiên, gia tộc họ Hứa thể để sự thừa kế cắt đứt. Đỗ Triệu Hổ, sai đường, nếu cứ thế cả đời thể tự bếp chính, e rằng sẽ quá ý Dương Tĩnh Chu.
Ông nội Hứa Trác Hưng dám để ngoài, sợ ông tái nghiện.
Trần Nhiễm trả lời Đỗ Triệu Hổ mà chuyển sang chuyện khác: “Đầu bếp Đỗ, cháu để chú bếp trưởng Thực Vi Thiên chi nhánh Dương Châu, nhưng vài điều kiện.”
“Thứ nhất, hàng ngày cũng mang theo Thuận Tử.”
“Thứ hai, món vịt ba món, cháo gà, yến tam đầu, mỗi tuần ít nhất nấu hai .”
Lúc , khi cô học những món từ ông nội Hứa Trác Hưng, ở nhà ma, mà mấy nhận .
Vẫn là do quá ít!
Những món nổi tiếng , một là tốn công sức, hai là nguyên liệu so với vây yến, bào ngư linh tinh vẻ bình thường, bán giá cao, gần như thất truyền.
Dù còn một đầu bếp hàng đầu , nhưng thực khách bình thường đừng là ăn qua, ngay cả cũng từng , thì khác gì thất truyền ?
Mỹ thực chỉ đời từ tay đầu bếp, mà còn cần thực khách thưởng thức, mới thể trọn vẹn.
Đặc biệt là món ăn Hoài Dương, một tập hợp món ăn giàu nội hàm văn hóa.
Cô sang Đỗ Triệu Hổ: “Thứ ba, mỗi tuần cháu sẽ tìm kiểm tra cho chú. Một khi một kiểm tra vấn đề, lập tức đưa chú trại cai nghiện.”
Đỗ Triệu Hổ lập tức gật đầu, mặt chút bất mãn nào.
Năm đó, dù hãm hại sư phụ nhốt hơn mười năm, cũng một chút bất mãn. Hiện tại sư cô mở cửa hàng cho bếp trưởng, chỉ là mỗi tuần kiểm tra, gì mà bất mãn chứ?
“Cảm ơn sư cô!”
Mấy năm trôi qua, Trần Nhiễm cuối cùng cũng dần quen với cách gọi “sư cô”. Cô vẫy tay: “Vậy chuẩn , ngày mốt ông nội Hứa sẽ đến, đúng lúc chi nhánh mở cửa .”
Cô vẫn còn nhớ câu hỏi chút lơ đãng của ông nội Hứa Trác Hưng khi dạy cô nấu ăn: “Không ai hiểu cháu, cháu sẽ chọn cho mấy lòng trắng trứng?”
… cũng cần ai hiểu!