Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công - 66.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 05:57:31
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Nhiễm hỏi hệ thống: "Có lời thuyết minh nào không? Cái 'chân chính phát ra từ nội tâm' này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ những người khen tôi trước đây đều là... đều là lừa tôi?"

 

Nhưng ngẫm lại dáng vẻ mọi người hận không thể l.i.ế.m sạch đĩa, trông cũng không giống như là giả vờ?

 

Cô cũng không phải nhân vật lớn nào, không cần thiết phải làm như vậy?

 

Hệ thống bật ra một hàng thuyết minh.

 

[Chân thành là cần phải có sự so sánh để làm nổi bật.]

 

"Nhưng mà mày làm như vậy, tao cũng không biết đồ ăn mình làm có ngon hay không?"

 

Cô còn một câu chưa nói ra: Cô không có vị giác.

 

Là một người không có vị giác, tạm thời chỉ có thể dựa vào kỹ năng hệ thống để giải quyết vấn đề gia vị, Trần Nhiễm chỉ có thể dựa vào phản ứng của người khác để xác định đồ ăn mình làm có thật sự ngon hay không.

 

"Tao không nếm được đồ ăn, chỉ có thể dựa vào phản ứng của thực khách để phán đoán."

 

Trần Nhiễm lại hỏi một câu, hệ thống không nói chuyện, lặng lẽ bật ra một cửa sổ.

 

[Nhiệm vụ chính: Hành trình học nấu ăn.]

 

[Chúc mừng trù nghệ của ký chủ đã nhập môn, tiếp theo, chính là hành trình học nấu ăn chính thức.]

 

[Phần thưởng nhiệm vụ: Kỹ năng giám định.]

 

[Thuyết minh kỹ năng: Cho phép bạn có hiểu biết khách quan về hiệu quả của một món ăn.]

 

Được!

 

Trần Nhiễm phát hiện, từ lần trước Trần Đình Uy muốn thu mình làm đồ đệ, hệ thống đã ngày càng thuần thục!

 

Bởi vậy có thể thấy được, độc quyền thị trường là điều không thể, cạnh tranh lành mạnh mới có thể phát triển bền vững.

 

Cô vội vàng sử dụng thử kỹ năng.

 

Trong tủ lạnh, cô còn để lại hai phần Đầu Sư Tử có hiệu ứng đặc biệt, định để lại cho Tiểu Lý đang xin nghỉ bệnh.

 

Cô thử dùng kỹ năng giám định của hệ thống, trên phần Đầu Sư Tử lập tức hiện lên một hàng chữ nhỏ.

 

[Một phần ăn có thể làm người ta nhớ lại niềm vui thời thơ ấu, thịt kho Đầu Sư Tử cấp S]

 

Được! Thậm chí hiệu ứng đặc biệt mà cũng có thể giám định ra!

 

Trần Nhiễm đi khắp phòng tìm kiếm những món ăn khác có thể giám định, nhưng đồ ăn trên bàn đã bị các cảnh sát nhân dân trong đồn ăn sạch sẽ, cô đành phải sử dụng kỹ năng với phần cơm thừa trong tủ lạnh.

 

[Một phần cơm nguội cấp C vừa đủ tiêu chuẩn]

 

Cô nấu cơm nhiều năm như vậy, còn có cấp B về nhiệt độ, vậy mà chỉ vừa đủ tiêu chuẩn sao?

 

Có phải tiêu chuẩn phán định của hệ thống hơi cao quá không?

 

Nhưng mà, kỹ năng này khiến lần đầu tiên Trần Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Đối với cô mà nói, từ khi mất đi vị giác, nấu ăn đã từ niềm vui và sự hưởng thụ trong quá khứ, biến thành một nỗi dày vò có chút thống khổ.

 

Đúng vậy, dày vò.

 

Khi vị giác còn tồn tại, căn bản không thể tưởng tượng được, hóa ra việc định lượng gia vị cho dù chỉ là một chút, lại gian nan đến vậy.

 

Đặc biệt là trong khi nấu ăn món Trung Quốc, có rất nhiều "một chút", "vừa phải", "hơi hơi".

 

Tuy rằng lúc cô nấu ăn không cần phải nếm thử mỗi lần, nhưng mất đi vị giác giống như là mò mẫm đi đường —— Khi có ánh sáng, cảm thấy căn bản không cần nhìn đường, nhưng khi không có ánh sáng thì mỗi bước đi đều gập ghềnh.

 

Khi còn ở nhà trẻ, cho dù có kỹ năng gia vị cấp A của hệ thống thì lúc làm xong cô cũng luôn tìm cớ để Viên Quốc Trung nếm thử trước, xem biểu hiện của đối phương.

 

Nếu Viên Quốc Trung nếm không có vấn đề gì thì cô mới dám yên tâm tiếp tục.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/66.html.]

Bây giờ có kỹ năng giám định của hệ thống, cuối cùng cô cũng không cần phải lo lắng chuyện này!

 

Làm cơm tối xong, dọn dẹp qua phòng bếp một chút, bây giờ chính là giờ tan làm của Trần Nhiễm.

 

Cô đột nhiên có chút tiếc nuối, hôm nay là lần cuối cùng cô dùng căn bếp này rồi sao? Ngày mai, cô Vương sẽ đến đón cô đi núi Dương Liên.

 

Có phải nên nói lời tạm biệt với mọi người không?

 

Nhưng mà, dường như các cảnh sát nhân dân trong đồn còn chưa đến giờ tan làm, Trần Nhiễm nhìn thoáng qua, ngay cả Tiểu Lý xin nghỉ cũng bị gọi về.

 

"Anh Lý, sao vậy? Xảy ra chuyện gì lớn sao, tôi có thể giúp gì không?"

 

"Không có chuyện gì lớn, nhưng Nhiễm Nhiễm cô đợi chút, cô ngồi bên kia một lát đi."

 

Trần Nhiễm có chút mờ mịt, có chuyện gì mà phải bảo cô ngồi ở đây?

 

Nhưng mà, Tiểu Lý luôn rất đáng tin cậy, máy dò trước đây anh ấy làm, bây giờ vẫn còn để trong túi của Trần Nhiễm.

 

Cô ngồi ở bàn bên cạnh, nhìn mọi người trong đồn đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn gọi mấy cuộc điện thoại. Mãi cho đến khi qua giờ tan làm bình thường nửa tiếng thì có một chiếc xe dừng ở cửa, Lưu Thi Hàm vui vẻ chạy đến kéo Trần Nhiễm đi.

 

"Đi! Đi đến văn phòng của sở trưởng!"

 

"Chuyện gì vậy?"

 

"Ối giời, em đi rồi sẽ biết!"

 

Văn phòng của sở trưởng Cao không xa hoa, ngoài bàn làm việc thông thường thì chỉ có một chiếc ghế sofa.

 

Lúc Trần Nhiễm bước vào, cô bất ngờ phát hiện, mọi người đều đã đứng trong văn phòng!

 

Sở trưởng Cao ngồi sau bàn làm việc, Vương Trường Hải đỡ vai ông ấy đứng ở một bên.

 

Còn có Lưu Thi Hàm, Tiểu Lý...

 

Cửa vang lên tiếng gõ, Tống Nhất Phàm cười tươi rói dẫn một nữ luật sư mặc đồ đen đi vào.

 

"Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là luật sư Long mà tôi đã nhắc đến trước đây, là bạn học cũ của mẹ tôi."

 

Ở đồn công an lâu rồi, quan hệ với mọi người quen thuộc hơn, chuyện trò cũng nhiều hơn.

 

Trần Nhiễm đã nghe Tống Nhất Phàm nói qua, mẹ của Tống Nhất Phàm làm việc ở tòa án, đã là thẩm phán của một tòa án nào đó.

 

Cô thoáng biết... đây là muốn làm gì.

 

Tống Nhất Phàm lại đưa tay về phía Trần Nhiễm: "Dì Long, đây là Nhiễm Nhiễm mà cháu đã nói, lần này hy vọng dì giúp xem xét vụ án này..."

 

Trần Nhiễm có chút chân tay luống cuống.

 

Cô không ngờ rằng, cô chưa từng nhắc đến một câu, nhưng mọi người trong đồn công an đã để toàn bộ sự việc ở trong lòng.

 

"Đứa nhỏ này ngơ ra đó làm gì, chào hỏi đi!" Vương Trường Hải có chút sốt ruột, ông ấy bước nhanh tới, vỗ Trần Nhiễm một cái, rồi lại quay mặt sang cười làm lành với luật sư Long: "Ngại quá, luật sư Long, đứa nhỏ này có chút ngây ngô."

 

"Đúng vậy, lớn như vậy rồi còn bị đuổi ra khỏi nhà, bố ruột của con bé không phải là người tốt... Cô không biết đâu, con của người tình kia còn lớn hơn con bé ba tuổi!"

 

"Tôi đã nghe Nhất Phàm nói." Luật sư Long mỉm cười, mang theo một chút sức mạnh an ủi lòng người, bà ấy đưa tay vỗ vai Trần Nhiễm, dẫn cô ngồi xuống ghế sofa: "Mẹ cháu đâu? Chuyện này không thể do cháu khởi tố, phải do mẹ cháu khởi tố mới được."

 

"Bà ấy không có ở đây, hôm nay cháu đã gọi bà ấy về... Ngày mai là có thể đến!"

 

Trong mấy ngày qua, mỗi lần nhớ đến chuyện của nhà họ Trần thì Trần Nhiễm đều cảm thấy lo lắng vô hạn.

 

May mắn còn có hệ thống, còn có thể nấu ăn, còn có những người đã kết duyên với cô chỉ vì cô làm vài món ăn.

 

Hệ thống "đinh" một tiếng.

 

Đúng vậy, còn có hệ thống.

 

Cô ngồi trên ghế sofa, nghe luật sư Long hỏi han tỉ mỉ: "Lúc đó ký giấy vay tiền như thế nào, cháu có biết không?"

 

Loading...