Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 37: Cuộc gọi từ Thịnh Dương
Cập nhật lúc: 2025-06-18 03:16:11
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong viện trẻ, dù không phải trải qua quá nhiều khổ cực, nhưng mỗi khi gặp chuyện mà không tìm được ai để tâm sự hay dựa vào, cô từng khao khát có người đứng ra, trao cho mình chút hơi ấm cần thiết.
Tiếc thay, trước khi hệ thống "Tiêu Tùy Tiện" xuất hiện, cuộc đời cô chẳng mấy may mắn.
Nhưng giờ đây, cô muốn trở thành người có thể mang lại hơi ấm cho người khác.
Mỗi ngày, cô đều có nhiệm vụ tiêu tiền do hệ thống giao, dù không quyên góp vật phẩm, chỉ cần quyên tiền cũng không thành vấn đề.
Đến hiện trường, có lẽ cô cũng chẳng giúp được gì nhiều, nhưng với chiếc xe địa hình nhãn hiệu "Tiêu Tùy Tiện", ít nhất cô cũng có thể góp chút sức lực nhỏ bé.
"Hay chúng ta cùng lái xe đi? Tôi còn một chiếc xe địa hình chất lượng tốt, biết đâu có thể giúp ích ở vùng thiên tai. Chỉ là hôm nay tôi không mang theo, phải về lấy."
"Không cần đâu, cô Vân yên tâm, mấy chiếc xe tải này đều là đối tác lâu năm của tôi, chắc chắn sẽ chở hàng an toàn. Cô nhỏ người như vậy, đến đó chỉ khiến người ta phải bận tâm chăm sóc thêm, đừng làm phiền nữa!"
Đặng Ích đúng là người thẳng tính. Nhưng anh ta chỉ muốn dập tắt ý định của Vân Tử Cẩm mà thôi. Một cô gái toàn đồ hiệu, trên tay xách chiếc túi hàng chục triệu, đến vùng thiên tai chẳng biết ai sẽ phải chăm sóc ai nữa.
Vân Tử Cẩm: ...
Trông cô không đáng tin đến vậy sao?
"Tiểu thư, cô thực sự không nên đi. Nếu không yên tâm, cử một người trong chúng tôi đi là được, cô không cần phải tự mình đến."
Vân Tử Cẩm giờ đây được "Tiêu Tùy Tiện" nuôi dưỡng thành da trắng mịn màng, chỉ cần va chạm nhẹ là da đã ửng đỏ. Nếu đến vùng thiên tai, chẳng phải cô sẽ trở thành mục tiêu hút m.á.u lý tưởng của muỗi côn trùng sao?
"Vậy... cũng được. Nhưng ai trong các người đi thì hợp? Về nhà lấy xe của tôi trước đi, chất lượng tốt hơn xe của các người."
Về bảy vệ sĩ của mình, Vân Tử Cẩm đến giờ vẫn chưa hiểu hết được họ có những khả năng ẩn giấu gì.
"Linh Ngũ từng trải qua thời gian dài sinh tồn ngoài hoang dã, anh ta đi là hợp lý nhất."
Kỹ năng sinh tồn của Linh Ngũ cực kỳ mạnh, dù có xảy ra chuyện gì, anh ta cũng có khả năng tự lực cánh sinh, chờ viện trợ. Dù khả năng này gần như bằng không.
"Vậy Linh Ngũ đi. Về lấy xe ngay, biết đâu còn kịp đuổi theo xe tải."
Vân Tử Cẩm tính toán sẽ lấy chiếc xe địa hình vừa được "Tiêu Tùy Tiện" tặng từ ba lô hệ thống ra ở đoạn đường không có camera, để Linh Ngũ lái đi đuổi theo xe tải.
"Cô Vân yên tâm, giờ họ vẫn đang chất hàng, tôi bảo họ đợi một chút, mọi người cùng đi sau cũng được."
Thấy Vân Tử Cẩm nghe lời, Đặng Ích thở phào nhẹ nhõm, nhiệt tình giúp cô điều phối thời gian xuất phát của xe tải.
"Được, chúng tôi sẽ quay lại sớm."
Vân Tử Cẩm liếc mắt ra hiệu cho bảy người Linh Nhất, nhanh chóng di chuyển về chỗ đỗ xe.
Khi đã cách xa khu chợ bán buôn, Vân Tử Cẩm lại bắt đầu quan sát các camera xung quanh.
Nhưng Linh Nhị cho biết anh từng là hacker, có thể điều chỉnh hình ảnh camera để cô yên tâm lấy xe ra.
Điều này lại khiến Vân Tử Cẩm bất ngờ. Cô cảm giác như đang mở hộp may mắn, mỗi vệ sĩ đều có kỹ năng ẩn giấu, khi cần là cô lại khám phá ra một bất ngờ mới.
Không biết phải mất bao lâu để mở hết bảy "hộp quà" này.
Emmm...
Có lẽ Vân Tử Cẩm cũng không nghĩ rằng, mỗi vệ sĩ có thể có một hoặc nhiều kỹ năng ẩn giấu.
Khi Linh Nhị đã chuẩn bị xong, Vân Tử Cẩm lấy chiếc xe địa hình nhãn hiệu "Tiêu Tùy Tiện" từ ba lô hệ thống ra.
"Linh Ngũ, mục đích chính của tôi là để anh giúp đỡ nhiều người hơn, nhưng quan trọng nhất vẫn là an toàn của chính anh. Dù làm gì, hãy ưu tiên bản thân trước. Tôi không cần anh hy sinh vì bất kỳ ai. Dĩ nhiên, nếu có thể giúp được, cứ giúp. Đây là thẻ ngân hàng của tôi, trong đó có năm mươi triệu, mật khẩu là ngày sinh của tôi. Nếu cần gì, cứ dùng thẻ, không đủ thì gọi cho tôi, tiền tôi không thiếu."
Trong thẻ có hàng chục tỷ, giờ đây Vân Tử Cẩm thực sự không còn quá coi trọng tiền bạc. Nếu có thể dùng vào việc ý nghĩa, cô sẵn sàng đóng góp sức mình.
Linh Ngũ nghiêm túc nhận thẻ ngân hàng từ Vân Tử Cẩm, gật đầu.
"Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ."
Gương mặt Linh Ngũ vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng Vân Tử Cẩm hiểu đó là "bệnh nghề nghiệp" của vệ sĩ, nên không làm khó anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-37-cuoc-goi-tu-thinh-duong.html.]
"Đi đi, nhớ cẩn thận!"
Lần đầu phái người đi làm nhiệm vụ, Vân Tử Cẩm cảm thấy khá mới mẻ.
Linh Ngũ tự lái chiếc xe địa hình "Tiêu Tùy Tiện" của Vân Tử Cẩm, hướng về phía chợ bán buôn, trong khi cô và các vệ sĩ còn lại quay trở về.
Về đến Tinh Vũ Hoa Phủ, Vân Tử Cẩm chợt nhớ ra mình chưa mua nguyên liệu làm tinh dầu hoa hồng ở tiệm thuốc Bắc.
Nhưng một khi đã nằm xuống, cô chẳng muốn nhúc nhích nữa.
Mộng Vân Thường
Hay là ngày mai làm nhiệm vụ tiêu tiền, tranh thủ ghé mua luôn?
Vân Tử Cẩm tự thuyết phục bản thân, nằm dài trên ghế sofa phòng khách và không biết lúc nào đã thiếp đi.
"Như mây thấp trời mưa, khi em cất giọng lòng anh xao xuyến..."
Vừa nằm xuống chưa lâu, điện thoại của Vân Tử Cẩm đã reo lên.
Cô bực bội vươn tay mò điện thoại, rồi thẳng tay tắt cuộc gọi.
Cả ngày hôm nay đi ra ngoài mệt nhoài, cô chẳng muốn động đậy nữa, nghe điện thoại cũng thấy mệt.
"Như mây..."
Nhưng người gọi dường như không dễ dàng từ bỏ, sau khi bị từ chối, họ lại gọi tiếp.
Vân Tử Cẩm bực mình ngồi dậy, ấn nút nghe máy một cách mạnh mẽ.
"Anh tốt nhất là có chuyện quan trọng! Không thì..."
Cô quát một câu, giọng đầy căm tức.
"Chị... chị Vân? Em làm phiền chị rồi sao?"
Ở đầu dây bên kia, giọng Thịnh Dương nghe có chút yếu ớt, cẩn trọng.
Kể từ ngày đấu giá, Thịnh Dương đã xác định rõ vị trí của mình trước mặt Vân Tử Cẩm.
"Anh nghĩ sao? Có chuyện gì nói nhanh đi."
Lúc này, tâm trạng Vân Tử Cẩm thực sự không tốt.
"Dạ, chị Vân, em muốn làm ăn nhỏ, nhưng anh trai không cho tiền. Em gọi là muốn hỏi chị có hứng thú đầu tư không?"
"Làm ăn? Anh định làm gì?"
Cô có tiền, nhưng không phải cái gì cũng đầu tư.
"Quán bar..."
Vân Tử Cẩm: ...
"Rất hợp với hình tượng tiểu công tử Thịnh gia, nhưng mở quán bar cần bao nhiêu tiền mà anh không có?"
Thịnh gia là gia tộc lâu đời ở Đế Kinh, Thịnh Dương là một trong hai con trai của Chủ tịch Thịnh thị, lẽ nào tiền tiêu vặt hàng tháng lại thiếu?
Chỉ cần bỏ ra tiền tiêu vặt vài tháng là có ngay, đúng không?
"Em tiêu hết rồi..."
Hôm nay đua xe cá cược vài triệu, ngày mai đến câu lạc bộ tiêu xài một đêm, tiền cứ thế mà bay đi mất!
Vân Tử Cẩm lại im lặng.
"Tôi có tiền đầu tư cho anh, nhưng nếu anh mở quán bar, sau này anh trai anh biết tôi là người đầu tư, đến gây phiền phức cho tôi thì sao? Không đầu tư!"
"Đừng thế chị Vân! Em đã khoe khoang rồi, nếu quán bar không mở được, em còn mặt mũi nào trong giới Đế Kinh nữa!"