Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 46: Cô ấy là chủ nhân của Vân Cung số 1?
Cập nhật lúc: 2025-06-20 04:02:50
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dĩ nhiên, Vân Tử Cẩm sẽ không tiết lộ vào lúc này, hiểu lầm này chẳng phải là vừa khéo sao? Cô không nói, Hoàng Hữu Nhuệ cũng không thể giải thích rõ ràng.
Dù sao hắn vốn là ân nhân giả mạo, cũng không cần quan tâm đến những chi tiết này.
Xem xong vở kịch thú vị, Vân Tử Cẩm không muốn ở lại đây nữa.
"Ê, bữa tối hôm nay ăn thật là khó nhằn!"
Lý Việt Thành mặt mày ủ rũ, hôm nay hắn chỉ muốn ăn một bữa tối bình thường thôi, sao lại khó khăn đến thế!
"Ai chẳng giống ai, Lục ca! Xin anh đặt giúp một bàn ở Lưu Tiên Các, chúng ta qua đó ăn ngay đi!"
Một bữa tối phải đổi địa điểm đến ba lần, hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi.
Lục Vân Khuyết nhìn Vân Tử Cẩm: "Vân tiểu thơ muốn đi ăn không?"
Biết rằng Vân Tử Cẩm đã ăn trước đó, bây giờ có lẽ không đói lắm.
Món ăn ở Lưu Tiên Các hầu hết đều là món nặng, không biết cô còn muốn ăn nữa hay không.
"Tôi đều được cả!"
Vân Tử Cẩm không kén chọn đồ ăn, nếu không thể thì về nhà bảo Linh Thất nấu vài món là xong.
"Vậy thì đi thôi, tôi mời."
Thịnh Hạo dẫn Thịnh Dương về nhà, Lục Vân Khuyết đưa Vân Tử Cẩm cùng hai người khác đến Lưu Tiên Các, đám người còn lại đứng nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác.
"Khoan đã, bọn họ đã thanh toán chưa? Tôi không có tiền trả đâu!"
Cả đám đứng đó chợt nhận ra, nếu Thịnh Dương không thanh toán, số tiền tất cả bọn họ gom lại cũng không đủ trả cho bữa tối hôm nay.
Hơn nữa, ăn ở Vân Cung số 1 mà không trả tiền, họ đã có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ thảm khốc thế nào.
"Thịnh... Thịnh Dương luôn thanh toán, lần này chắc... cũng sẽ trả chứ?"
"À... mẹ tôi gọi về ăn cơm, tôi đi trước đây."
"Chị tôi cũng gọi, tôi về trước nhé."
"Tôi... tôi quên chưa tắt bếp gas, về tắt cái đã!"
...
Vì sợ Thịnh Dương không trả tiền, từng người một chuồn nhanh hơn cả thỏ.
Biểu cảm của Hoàng Hữu Nhuệ càng lúc càng âm trầm, sớm biết thế, hôm nay hắn không nên xúi Thịnh Dương đến Vân Cung số 1 ăn tối.
Không, là không nên để Thịnh Dương gọi Vân Tử Cẩm đến!
Nếu không phải vì cô mang theo vệ sĩ, lại bảo hắn đi tỉ thí, thì trước mặt Thịnh Dương, hắn vẫn là người anh kết nghĩa đầy khí phách!
Tất cả là tại Vân Tử Cẩm!
Hoàng Hữu Nhuệ tự thuyết phục bản thân, cuối cùng đổ hết lỗi lên đầu Vân Tử Cẩm, thành công chĩa mũi dùi về phía cô.
Vân Tử Cẩm cũng không biết, chỉ vì một hành động tùy hứng của mình, cô đã bị người ta căm ghét.
Lúc này, cô đã cùng Lục Vân Khuyết và mấy người khác đến Lưu Tiên Các.
Linh Nhất và mấy người khác đã ăn ở Vân Cung số 1, lần này vẫn kiên trì đứng canh trước cửa phòng, đảm bảo không ai làm phiền bữa ăn của Vân Tử Cẩm.
"Lần trước ăn món Phật khiếu tường, lần này gọi một phần Khai thủy bạch thái đi?"
Thực đơn ở Lưu Tiên Các có rất nhiều món, trong đó có vài món nổi tiếng.
"Gọi thêm vài món mặn nữa nhé, tôi không ăn thịt không vui đâu."
"Tự gọi đi."
Lục Vân Khuyết không khách khí đáp lại.
"À, tôi nghe nói Vân tiểu thơ cho Tập đoàn Lục thuê mảnh đất ở buổi đấu giá, có thật không vậy?"
Cách hợp tác này, ngay cả Lý Việt Thành và Phó Trạch cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Vốn định đấu giá mảnh đất rồi hợp tác với Lục thị, không ngờ cuối cùng bị Vân Tử Cẩm chặn đường.
Đến tận bây giờ, Lý Việt Thành và Phó Trạch vẫn phải thán phục, tiền của Vân Tử Cẩm quả thật rất nhiều!
"Mọi người biết thế nào?"
Chuyện này, Vân Tử Cẩm không nói với ai, tin rằng Lục Vân Khuyết cũng không phải người nhiều chuyện, vậy thì ai lại có tin tức nhanh nhạy như vậy?
"Dự án khu nghỉ dưỡng Tây Giao của Lục thị lần này, chúng tôi luôn quan tâm."
Lần trước nếu không có Vân Tử Cẩm xuất hiện, người đấu giá thành công mảnh đất đó có lẽ là một trong ba người bọn họ.
"Ừ, tôi thấy góp vốn không có lợi nên chọn cách cho thuê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-46-co-ay-la-chu-nhan-cua-van-cung-so-1.html.]
Ổn định và không cần lo lắng, rất hợp với kiểu người lười biếng như tôi."
Vân Tử Cẩm thẳng thắn thừa nhận, chuyện này không có gì phải giấu diếm.
Lý Việt Thành giơ ngón tay cái: "Đúng là cô!"
Bọn họ từng thấy Lục Vân Khuyết trả tiền thuê cho ai bao giờ đâu, sống hơn hai mươi năm, quả thật mở mang tầm mắt.
"Sao vậy?"
Cô thích thu tiền thuê, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
"Xưa nay chỉ có Lục ca thu tiền người khác, người khác thu tiền Lục ca, chúng tôi là lần đầu tiên thấy.
Chúng tôi thật sự rất ngưỡng mộ Vân tiểu thơ!"
Phó Trạch giải thích nguyên nhân.
Vân Tử Cẩm: ...
Không hiểu nhưng vẫn tôn trọng.
Sau bữa ăn, quan hệ giữa Vân Tử Cẩm và Lục Vân Khuyết cùng mấy người khác trở nên thân thiết hơn, ít nhất không còn xưng hô "tiên sinh", "tiểu thơ" nữa.
Tuy nhiên, Vân Tử Cẩm từ chối đề nghị đi chơi đêm của Lý Việt Thành, cô còn phải ngủ sớm để dưỡng nhan.
Sắc đẹp cần phải trả giá, bỏ thói quen thức khuya là điều quan trọng nhất.
Vân Tử Cẩm không đi, Lục Vân Khuyết đương nhiên cũng không đồng ý, lý do là ngày mai hắn còn phải dậy sớm đi làm.
Lý Việt Thành: Không biết là ai, làm việc thâu đêm xong vẫn có thể dậy lúc 6 giờ chạy bộ tập thể dục.
Cuối cùng chỉ có Lý Việt Thành và Phó Trạch hai người vai kề vai đến quán bar quen thuộc, vui chơi thâu đêm.
*****
[Nhiệm vụ tiêu tiền: Yêu cầu chủ nhân tiêu hết 3.000.000,00 trước 12 giờ đêm nay. Yêu cầu: Không được tặng cho người khác. Phần thưởng: Chưa mở khóa.]
Nhiệm vụ tiêu 3 triệu đối với Vân Tử Cẩm đã là chuyện bình thường, thu dọn xong xuôi, cô mới thong thả ra khỏi nhà.
Vì yêu cầu là không được tặng cho người khác, nên việc đến bệnh viện thanh toán viện phí hay mua vật tư cứu trợ vùng thiên tai đều không thể thực hiện.
Vân Tử Cẩm một lần nữa đến Vân Cung số 1.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy cô, mắt sáng rực lên.
"Vân tiểu thơ, chào buổi sáng!"
"Chào, mở giúp tôi một phòng."
"Vâng, không vấn đề gì!"
Mộng Vân Thường
Mở phòng nghĩa là sẽ gọi món, gọi món nghĩa là cô ta có hoa hồng, đều là tiền cả!
Lễ tân lại mở phòng số 66 cho Vân Tử Cẩm.
"Vân tổng!"
Vân Tử Cẩm vừa định cầm thẻ hội viên từ tay lễ tân, bỗng nghe thấy tiếng gọi "Vân tổng".
Cô không nghĩ là đang gọi mình nên không phản ứng.
Nhưng không ngờ, chủ nhân của giọng nói đó lại xuất hiện trước mặt cô: "Vân tổng! Không biết ngài đến, có sự đón tiếp không chu đáo!"
"Anh là..."
Gọi cô là Vân tổng, hình như cô không có công ty nào cả?
"Xin tự giới thiệu, thưa Vân tổng, tôi là người phụ trách Vân Cung số 1, Khắc Lôi Kỳ, dĩ nhiên ngài cũng có thể gọi tôi là Tiểu Kỳ."
Người phụ trách Vân Cung số 1?
[Chủ nhân quên rồi sao? Vân Cung số 1 là phần thưởng nhiệm vụ tiêu tiền ngày hôm qua.]
Hôm qua... hôm qua cô say rồi!
Thảo nào, trước khi ngủ, cô cứ cảm thấy có việc gì đó chưa làm, không ngờ lại là chuyện này.
"Thì ra là anh! Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhận ra."
Cô không thể nói rằng trước khi anh đến, tôi còn chưa biết mình là chủ nhân của Vân Cung số 1.
"Không sao không sao, lần này ngài đến là để..."
"Ăn cơm."
Vân Tử Cẩm lắc lắc thẻ hội viên thông thường của mình.
Đây là thẻ cô mới mở hôm qua.
"Tôi sẽ chuẩn bị ngay tất cả thẻ hội viên của Vân Cung số 1 cho Vân tổng, bao gồm cả thẻ tử kim! Và một thẻ đen đặc biệt dành riêng cho ngài."