Hệ Thống Tiêu Tùy Tiện Giúp Ta Trở Thành Bà Chủ Cho Thuê Nhà - Chương 51: Mời Hà Cảnh Văn ăn tối
Cập nhật lúc: 2025-06-21 07:18:50
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Hà Cảnh Văn nhìn thấy Vân Tử Cẩm bước xuống từ chiếc Rolls-Royce Wraith, anh ta hoàn toàn choáng váng.
Không phải nói rằng tiểu sư muội Vân lớn lên ở trại trẻ mồ côi sao? Sao mới chỉ thực tập đã có thể mua được Rolls-Royce rồi?
Dù dòng xe này trong thương hiệu Rolls-Royce không phải loại đắt nhất, nhưng cũng phải tốn vài triệu tệ chứ?
Công việc gì mà mới thực tập đã kiếm được vài triệu?
"Vân... Vân học muội, chiếc xe này của cậu..."
Hà Cảnh Văn vừa chỉ vào chiếc xe của Vân Tử Cẩm, vừa liếc nhìn Linh Thất đi theo cô xuống xe.
Còn cả vệ sĩ này nữa, bây giờ Vân học muội ra ngoài đã có quy mô lớn như vậy sao?
Cảm giác như Vân Tử Cẩm bây giờ và Vân Tử Cẩm trong ký ức của anh ta dường như là hai người khác nhau.
"Mua tùy hứng thôi, đây là mẫu tôi mang theo, phiền học trưởng rồi.
Cần bao nhiêu chi phí cứ nói với tôi, tôi chuyển khoản cho."
Vân Tử Cẩm không muốn nói nhiều về chuyện của mình, chỉ tùy tiện đáp vài câu.
Nghe giọng điệu của Vân Tử Cẩm, biết cô không muốn nói nhiều, Hà Cảnh Văn cũng không hỏi thêm nữa.
Mộng Vân Thường
Anh nhận lấy mẫu tinh dầu hoa hồng từ tay Vân Tử Cẩm: "Tiền thì không cần, chỉ là làm xét nghiệm thôi, không tốn nhiều thời gian đâu.
Khi nào rảnh tôi sẽ giúp cậu làm xét nghiệm, kết quả ra sẽ báo với cậu ngay."
Hà Cảnh Văn thực sự nghĩ đây không phải chuyện lớn, bạn bè với nhau, làm xét nghiệm mà còn lấy tiền thì quá khách sáo.
"Tiền vẫn phải trả, dù sao đây cũng không phải phòng thí nghiệm riêng của anh, dùng tài nguyên phòng thí nghiệm thì trả tiền là chuyện bình thường mà. Cứ tính phí như bình thường là được, sau này nếu giáo sư hỏi, anh cũng có cái để giải trình."
Vân Tử Cẩm không muốn vì mình mà khiến Hà Cảnh Văn bị giáo sư mắng.
Nhưng Hà Cảnh Văn nhất quyết không nhận, còn nói trong phòng thí nghiệm mọi người cũng thường giúp bạn bè làm xét nghiệm, chưa ai lấy tiền cả, giáo sư cũng luôn làm ngơ.
Vân Tử Cẩm không thuyết phục được, đành bỏ cuộc.
Nhưng để cô nhận ơn mà không trả gì, Vân Tử Cẩm cảm thấy không thoải mái.
"Vậy đi, để cảm ơn sự giúp đỡ của học trưởng, tôi mời anh ăn tối nhé?
Thời gian và địa điểm tùy anh chọn, tôi lúc nào cũng được."
Không thể đưa tiền, vậy mời ăn tối chắc không sao chứ?
Nghe Vân Tử Cẩm mời ăn tối, ánh mắt Hà Cảnh Văn bỗng sáng lên: "Vậy tôi đành nhận lời vậy, hôm nay cũng kết thúc sớm, Vân học muội đợi tôi một chút, tôi cất đồ xong sẽ ra ngay."
Tinh dầu hoa hồng là mẫu vật, Hà Cảnh Văn nghĩ để trong phòng thí nghiệm sẽ an toàn hơn.
Dù sao trong tình huống bình thường cũng không ai động vào.
Hà Cảnh Văn nhanh chóng cất đồ xong và bước ra.
"Vẫn là chỗ cũ nhé?"
Chỗ cũ, chỉ là nhà hàng mà hội của họ thường đến khi tổ chức hoạt động.
Đó là một quán ăn gia đình gần trường, giá trung bình 200 tệ/người, với sinh viên đại học thì là mức giá khá hợp lý.
Nhiều hội nhóm trong trường họ và các nhóm bạn cùng phòng đều chọn nhà hàng này.
Vân Tử Cẩm rất muốn nói anh có thể chọn chỗ đắt hơn, nhưng nghĩ Hà Cảnh Văn chưa biết tình hình kinh tế hiện tại của cô, nên không nói ra.
"Được, đã nói là tôi mời, học trưởng không được tìm cớ trả tiền trước đâu."
Trước đây khi hội nhóm đi ăn, với tư cách là hội trưởng, Hà Cảnh Văn thường làm chuyện này.
Dù được người khác mời là chuyện vui, nhưng nhiều lần quá Vân Tử Cẩm cảm thấy không ổn.
Mọi người đều là sinh viên, không có lý do lại cứ bắt một người trả tiền mãi.
"Được, nghe cậu."
Được đi ăn riêng với Vân Tử Cẩm, Hà Cảnh Văn đã vui đến mức không còn biết trời đất là gì, dĩ nhiên cô nói gì anh cũng nghe theo.
"Lên xe đi."
Linh Thất đã mở sẵn cửa xe, Vân Tử Cẩm lên xe trước, Hà Cảnh Văn cũng không ngại ngần, theo sau cô lên xe.
Quán ăn gia đình cách Đế Kinh Đại Học không xa, lái xe một lúc là đến.
Thấy Vân Tử Cẩm và Hà Cảnh Văn, chủ quán vội ra đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-tieu-tuy-tien-giup-ta-tro-thanh-ba-chu-cho-thue-nha/chuong-51-moi-ha-canh-van-an-toi.html.]
Hai người là khách quen của quán, chủ quán nhìn thấy đã nhận ra ngay.
"Tiểu muội Vân, tiểu đệ Hà, lâu lắm không gặp! Hai người muốn ngồi ngoài sảnh hay vào phòng riêng?"
"Hôm nay chỉ có hai chúng tôi, ngồi ngoài sảnh cũng được, học trưởng thấy sao?"
Hôm nay Vân Tử Cẩm mời khách, nên phải hỏi ý kiến khách.
"Ngồi ngoài sảnh đi." Vào phòng riêng cũng tốn tiền, Hà Cảnh Văn không muốn Vân Tử Cẩm lãng phí khoản tiền đó.
"Được rồi! Tôi sẽ chọn cho hai người chỗ yên tĩnh!"
Chủ quán dẫn họ đến một bàn ở góc cạnh cửa sổ, "Chỗ này, hai người thấy ổn không?"
Bây giờ chưa đến giờ ăn tối, trong quán không có nhiều người, nên mới có chỗ để chọn.
Hai người đều không quá kén chọn, nhanh chóng ngồi xuống.
"Hai người xem trước, muốn gọi món gì, khi nào chọn xong gọi tôi là được."
Chủ quán đưa thực đơn cho hai người, rồi đi tiếp khách khác.
Vì cùng hội nhóm, hai người cũng đã ăn cùng nhau nhiều lần, hiểu khẩu vị của đối phương, mỗi người gọi hai món.
Chủ quán xác nhận thực đơn xong liền vào bếp chuẩn bị.
"Lâu rồi chưa hỏi, Vân học muội hiện đang thực tập ở đâu?"
Vân Tử Cẩm: ...
Cô nên trả lời thế nào đây?
"À... trước đó có vào một công ty thực tập, nhưng giờ nghỉ rồi, tạm thời ở nhà."
Vân Tử Cẩm không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn thẳng thắn kể hết tình hình của mình.
Chỉ có thể nói một nửa giấu một nửa.
Nghe Vân Tử Cẩm nói đã nghỉ việc, Hà Cảnh Văn hơi ngạc nhiên, Vân học muội không phải luôn mong tốt nghiệp đại học để đi làm kiếm tiền sao?
Bây giờ vừa mới thực tập, kiên trì thêm một thời gian nữa có thể sẽ được nhận chính thức, sao đột nhiên nghỉ việc?
Hà Cảnh Văn thắc mắc: "Nghỉ việc? Có phải công ty thực tập trước không tốt không? Nếu cần, tôi có thể hỏi giúp xem bây giờ còn công ty nào tuyển thực tập sinh không."
"Không cần không cần! Tôi có kế hoạch riêng rồi, không phiền học trưởng đâu."
Đùa sao, cô nghỉ việc vì công việc cản trở việc hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nếu tìm việc khác cũng không làm lâu được.
Dù sao trong thẻ cũng đã có một tỷ tệ rồi, nằm dài cũng không sao.
"Được, cậu có kế hoạch là được, nếu cần giúp gì cứ tìm tôi."
Hà Cảnh Văn biểu lộ vẻ chân thành.
"Cảm ơn học trưởng, nhưng tôi thực sự không cần."
"Hai vị khách, món ăn đến rồi!"
Chủ quán bưng món ăn ra, Hà Cảnh Văn vội đứng dậy giúp bưng lên bàn.
"Hai người dùng bữa ngon miệng, có gì cứ gọi tôi nhé!"
Nói xong, ông lại đi tiếp khách khác.
"Ăn trước đi, để nguội mất ngon."
Hà Cảnh Văn gật đầu, không nhắc đến chuyện thực tập nữa.
Hai người trò chuyện vui vẻ, không để ý đã ăn hết sạch đĩa.
"Như mây thấp trời đổ mưa, khi em cất giọng lòng anh xao xuyến..."
Vân Tử Cẩm vừa định gọi nhân viên tính tiền, không ngờ điện thoại lại reo.
Màn hình hiển thị cuộc gọi từ Thịnh Dương.
Vân Tử Cẩm nhướng mày, nhấn nghe.
"Alo..."
"Chị Vân! Hình như em thấy chị gần Đế Kinh Đại Học, trong một quán ăn gia đình, em qua tìm chị nhé?"
Nghe Thịnh Dương nói, Vân Tử Cẩm nhướng mày.
Lại gặp nhau ở đây sao?