Hệ Thống Xuyên Nhanh Của Hắc Nguyệt Quang - 164
Cập nhật lúc: 2024-08-02 11:13:56
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Không tin nghĩa là tồn tại, kiến thức nông cạn, cần ngoài mất mặt hổ nhà." Nhan Trạch nhích gần Khuyết Chu một chút, chặn hơn phân nửa ánh mắt mấy thiện của đàn ông .
Người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt giống với phụ nữ , hai là con.
Người đàn ông khác đang mặc một bộ âu phục chính là quản gia của ngôi nhà .
Nữ chủ nhân của ngôi nhà đang ghế sô pha vẫn còn lấy tin thần, trong khi con trai bà chỉ trỏ khinh thường thiếu niên mặc đạo bào mặt .
Quản gia lập tức tiến lên một bước: "Xin chào cô Khuyết Chu. Lúc mạng chúng qua, vui vì cô đến đây. Vị là..."
"Em trai." Khuyết Chu .
Quản gia gật đầu ánh mắt của ông luân phiên quét qua hai .
Hai giống một chút nào, nhưng điều quan trọng, vì bọn họ cũng tiếng kêu của lệ quỷ . Hơn nữa, tiếng kêu thảm thiết đó, căn phòng lạnh lẽo giờ trở nên ấm áp hơn nhiều, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ dường như cũng thể chiếu trong ngôi nhà .
Mặc kệ trai là đại sư , thì ít nhất cũng mạnh hơn so với những đại sư mà bọn họ mời đây.
Khi nghĩ đến điều , quản gia trở nên thiện hơn, ông giơ tay về phía của Nhan Trạch: "Vị đại sư , pháp danh của ngài là gì?"
" pháp danh, gọi là Nhan Trạch ."
"Không pháp danh?" Quản gia ngạc nhiên. Những đây đều đặt những pháp danh uyên bác, mỗi đều một pháp danh ấn tượng.
đại sư trẻ tuổi pháp danh? Nhan Trạch nhíu mày: "Pháp danh là tu luyện tới cảnh giới nhất định mới thể , là đạo trưởng cực kỳ lợi hại mới ban pháp danh, bây giờ còn bản lĩnh đó."
Trên mặt đều lên mấy chữ ' thể hỏi mấy câu hỏi ngu ngốc như ?.
Trong khoảnh khắc , hạt vừng nhỏ còn đang sợ hãi trong gian, nhưng giờ nó còn cảm thấy sợ hãi đến mức tự cuộn thành một cái nhan muỗi như nữa, thậm chí nó còn cảm thấy điểm buồn .
Thiếu gia trẻ tuổi như chọc trúng chỗ đau, dường như chọc tức, lên tiếng mắng: "Không bản lĩnh thì tới đây gì?! Cút !"
Nhan Trạch liếc mắt Khuyết Chu một cái, ánh mắt dò hỏi cô thế nào?
Khuyết Chu hiểu ý của Nhan Trạch, vì cô gật đầu.
Một loạt sự ăn ý đến kỳ quái giữa hai cảm thấy Khuyết Chu còn hiểu hơn cả bản .
Trong lòng như một mũi tên b.ắ.n trúng, đau nhưng đủ để khắc sâu trí nhớ.
Vì thế giơ tay lên, đặt ngón cái ngay giữa trán của đàn ông đó.
Tay còn lấy một cây bút từ trong túi, vẽ hai nét lên khuôn mặt của , đó một tia sáng màu vàng phát , ngay cả nữ chủ nhân của căn nhà và quản gia đều thấy, dường như lưng đàn ông đó xuất hiện một thứ gì đó màu đen đen.
Nhan Trạch nhanh chóng buông tay đàn ông, tay khác bấm quyết, đặt thứ màu đen đó bên trong lá bùa.
Sắc mặt nữ chủ nhân của ngôi nhà càng trắng bệch hơn: "Đại sư... đó là... cái gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/he-thong-xuyen-nhanh-cua-hac-nguyet-quang/164.html.]
"Đó là lệ khí, xem tướng mạo cho thiếu gia của các , hẳn là trâm nên thể mở miệng năng lỗ mãng như . thấy thiếu gia của các lệ khí xâm hại, lệ khí thể cho tính cách của đổi thất thường."
Người đàn ông còn lạnh lùng cao ngạo giờ ngã xuống sàn nhà, cực kỳ suy yếu.
Chuyện khiến cho nữ chủ nhân và quản gia tin tưởng khả năng của Nhan Trạch hơn.
Sau đó, quản gia đơn giản kể rõ tình huống bây giờ trong ngôi nhà .
Nữ chủ nhân của ngôi nhà tên là Trần Mỹ Hân, thiếu gia năng lỗ mãng, trong thể lệ khí là con riêng của Trần Mỹ Hân.
Con trai trưởng của Triệu gia là Triệu Phất Xán, cũng là quản lý gia nghiệp của Triệu gia. Trước đó một vợ, cũng quan hệ khá , nhưng từ khi sinh con trai hai năm đột nhiên lâm bệnh nặng qua đời. Năm Trần Mỹ Hân mới gả nhà .
Mà chuyện kỳ lạ bắt đầu từ lúc ăn Tết xong.
Vốn dĩ gia nghiệp của Triệu gia ngừng phát triển mạnh, nhưng từ khi ăn tết xong, trong nhà bọn họ bắt đầu xuất hiện vấn đề mà thể , cũng khiến Triệu Phất Xán hơn nửa năm về nhà, vẫn luôn bận chuyện của công ty.
Mà thời còn trẻ, Triệu lão gia tử tham gia trong quân ngũ nên đến bây giờ thể vẫn còn khỏe mạnh, nhưng cũng từ Tết bắt đầu yếu , trong nhà cũng nhiều chuyện lạ xảy , còn mấy giúp việc c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Quản gia càng kể càng cảm thấy sợ hãi: "Trước đó chúng tìm mấy đại sư, nhưng bọn họ đều giải quyết . Đừng là đến bắt quỷ, thâys bọn họ còn quỷ chơi cho một trận. Chúng đều rốt cuộc chuyện gì xảy trong thời gian , cũng may tiểu thư Khuyết Chu kịp thời tới đây giúp đỡ..."
"Cũng tính là giúp gì lớn, do Triệu lão gia tử ở hiền gặp lành thôi."
Quản gia lau mặt: "Lão gia tử , mỗi thấy tranh của cô, ông mới thể ngủ ngon hơn. Lão gia tử trong tranh của cô thứ gì đó ngăn cái loại cảm giác lạnh lẽo trong ngôi nhà , đó phu nhân của lão gia tử cũng mượn một bức tranh đưa về phòng ngủ của , quả nhiên cũng hiệu quả, cho nên mặt dày mới mời tiểu thư Khuyết Chu tới đây. Mà em trai của tiểu thư Khuyết Chu cũng cực kỳ bản lĩnh."
"Khuyết Chu... Trên của chị cũng một chút linh khí, nên tranh cũng dính ít linh khí từ chị , nó thể ngăn cản âm khí. cứ duy trì như là cách , ông đưa chúng phòng của lão gia tử , đoán rằng thể đám quỷ hút hết khí vận của các , hoặc vì một nguyên nhân nào đó."
Quản gia thấy , khuôn mặt trở nên hoảng hốt.
Ông dám chậm trễ, nhanh chóng đưa Khuyết Chu và Nhan Trạch đến phòng của lão gia tử.
Phòng của lão gia tử ngay giữa ngôi nhà.
Vốn dĩ ngôi nhà phong thủy cực kỳ , dù là hướng Bắc hướng Nam gì đều , đặc biệt là phòng của lão gia tử, ánh nắng đầu tiên buổi sáng thể thẳng theo cửa sổ chiếu lên giường, cho sức khỏe của lão gia tử.
bây giờ ngay cả khi bước phòng, quanh cửa tử khí bao vây, trừ tử khí còn thứ gì đó dây dưa cùng tử khí, cùng gắt gao bao vây bộ căn phòng.
Còn kịp mở miệng, quản gia thấy Khuyết Chu và Nhan Trạch liếc mắt .
Khuyết Chu túm lấy cổ áo của quản gia kéo về phía .
"A a... !” Quản gia kinh hoàng hét lên hai tiếng, tiếng hét đầu tiên là vì hoảng sợ khi kéo về phía , tiếng hét thứ hai là vì Nhan Trạch bất ngờ đạp văng cửa trong phòng của lão gia tử!
Quản gia mở to hai mắt, đó mà dám di chuyển.
"Quản gia, chúng cứ ở đây đợi . Em trai của lợi , thể thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng ở bên trong, nếu chúng đó, lẽ cũng sẽ ăn đến còn một mảnh nào." Giọng của Khuyết Chu chút lạnh lẽo, cả quản gia lập tức nổi lên một lớp da gà, ông về phía phòng ngủ nhưng chỉ thấy một mảnh đen kịt, ngoài màu đen thì còn thấy màu gì khác.
"Tiểu thư Khuyết Chu, ... ?"
"Đương nhiên là thể." Khuyết Chu ngước mắt căn phòng tối đen mắt: " tin em ."