Nói gì  chứ, cái    thể gọi là nghỉ phép, Trấn Nam Vương phủ ở kinh thành mới là chiến trường thực sự của  chứ. 
Thiên kim thật, xem    ngược ngươi đây, he he he.
Ta cưỡi con ngựa nhỏ  lớn một đường phi nước đại  về kinh thành. 
Và  gặp  một trận  oai phủ đầu mà thiên kim thật dành cho ! 
Ta    cửa phủ. 
Hai tên thị vệ trông cổng  thấy một cô nương đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc cứ thế cúi đầu xông  phủ thì   hai lời   đẩy   ngoài.
Chắc chắn là  thiên kim thật mua chuộc  hại ! 
Ta thuận tay nhấc con sư tử đá lên.
“A! Là tiểu thư! Tiểu thư về !”
Hai  đó, một  ôm chặt đùi , một  thì chạy như bay  phủ gọi .
10
Mẫu     thấy  thì  như mưa, hai vị ca ca cũng , cứ vây quanh  hết " " ơi đến " " .
“Nha đầu c.h.ế.t tiệt, con  suốt bảy năm trời bặt vô âm tín, mắt mẫu  đây sắp  mù cả .”
“Ngoan, con  chịu bao nhiêu khổ sở thế  hả,  xem, da dẻ thô ráp cả  , mặt mũi cũng rám nắng thành màu gì .”
Đợi  tắm rửa xong  , cuối cùng cũng gặp  vị thiên kim thật, Triệu Chi Mạn.
Nàng  thấy   tới thì yểu điệu thướt tha hành lễ vạn phúc.
“Muội   mắt Bằng Cử tỷ tỷ.”
[Đừng gọi  là Bằng Cử!]
Mẫu   ở bên cạnh ấp a ấp úng giải thích, chuyện khi đó bất cẩn ôm nhầm hài tử,...
Cuối cùng mẫu  còn vỗ n.g.ự.c cam đoan với ,   tỷ tỷ, nàng    , mẫu  nhất định sẽ đối xử công bằng như nước trong cùng một bát.
Ta trợn trắng mắt. 
Tính cách mẫu   thế nào chẳng lẽ  còn  rõ?
Dùng lời cha  đánh giá thì đó là đồ ngốc thẳng tuột như ruột ngựa.
Người như mẫu       đối thủ của bạch liên hoa lòng  hiểm ác như Triệu Chi Mạn.
Quả nhiên, sự nhiệt tình của mẫu   đối với  y hệt như đối xử với sinh viên đại học về nhà nghỉ đông .
Ban đầu còn ngoan ngoãn chiều chuồng nhưng qua  đầy một tuần  soi mói đủ điều.
“Có tiểu thư khuê các nào như con , ngày nào cũng  dạng chân như thế, quỳ xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hinh-nhu-cai-he-thong-nay-bi-dien/chuong-4.html.]
“Ăn cơm đừng chóp chép  miệng! Ăn chậm thôi, quỷ c.h.ế.t đói đầu thai !”
“Nhìn   con xem, thật là đoan trang, học tập một chút .”
[Trong nguyên tác chẳng   rằng mẫu  dùng vô  cách ác độc để mắng nhiếc , khiến   hạ thấp đến mức  đáng một đồng. Lúc ăn cơm, mỗi  đều  mắng đến mức nước mắt giàn giụa. Nước mắt lẫn  cơm,  đắng  mặn.]
Hóa  chỉ là cằn nhằn vài câu thế  thôi ?
Vậy ngươi  thảm thiết như thế để  gì? Lừa lấy bao nhiêu nước mắt của  thế ?
Bảo  mấy   tiểu thuyết các ngươi  giỏi lừa tình đến thế.
11
Triệu Chi Mạn cũng là một kẻ ngốc.
Ta  nguyên tác cứ tưởng thủ đoạn nàng  thâm sâu cỡ nào.
Hóa  cách tranh sủng của nàng  chỉ là nhân lúc  đang ở bên cạnh ao nước ở hậu hoa viên học Lâm Nhược Nhược nhắm mắt tọa thiền, âm mưu đẩy  xuống ao nước ?
Chưa  đến độ sâu của nước chỉ tới bắp chân .
Ta lăn lộn cùng Lâm Nhược Nhược sáu bảy năm trời,  thể luyện Kim Chung Tráo đến mức  , ngươi cưỡi ngựa đến đ.â.m  cũng  chắc  lay chuyển  .
Lại còn tự  rơi xuống nước, còn  để  đến vớt lên.
Kết quả là   giường nửa tháng trời, vẫn là  bận rộn chạy tới chạy lui giúp ngươi uống thuốc.
Cũng chẳng sợ  bỏ độc cho ngươi c.h.ế.t .
Bệnh  mới đỡ một chút  mặc một  y phục lố lăng     bên cạnh .
Chỉ vì vị đại ca xui xẻo  của   rằng đây là y phục  thích nhất.
Hắn   cho ngươi   bỏ nhà  khi mới mười tuổi , ngươi mặc đồ trẻ con  mắt  lượn qua lượn ,   khó nhịn  đó.
Ta chỉ liếc  nàng  một cái, nàng    vật  đất   tát nàng .
Nàng  kéo khăn che mặt xuống,  mặt quả nhiên còn vẽ một dấu tát sống động như thật.
Nàng  thấy khán giả  đến gần đủ cả, lập tức bắt đầu nước mắt lưng tròng, dùng tay run rẩy chỉ  .
Đại ca   Triệu Chi Mạn với vẻ mặt  thể tin nổi.
“Mạn Chi  ,   rằng Uyển Khinh tát  một cái thật mạnh   lập tức ngã vật  đất ư?”
Triệu Chi Mạn bi phẫn gật đầu.
Nhị ca  lập tức nắm lấy tay , vội vàng hỏi.
“Uyển Khinh, ai  phế võ công của ! Nói   chúng  sẽ   báo thù!”
Ta vận lực  một chưởng, khối đá Thái Hồ trong ao nước cách đó  xa    cách  bổ  hai.
Triệu Chi Mạn trực tiếp ngất lịm .