Cô mở phong thư, nhẹ nhàng rút  một tờ giấy  thư cực mỏng từ bên trong.
Sau khi mở , nét chữ quen thuộc  cô  nhịn  mà lặng lẽ rơi lệ —
【 Gửi con gái , Hinh Dao, thấy chữ như thấy mặt: Dù  rằng  còn ngày gặp , vẫn giữ  một phong thư, nếu  duyên  thấy, cũng  thể tỏ rõ nguyên do trong đó… 】
“Ta  những lá thư   thể sẽ  bao giờ  con phát hiện, nhưng  vẫn  thêm một phong, nếu ngày nào đó con  thể  , cũng  để giải thích cho con lý do  giấu thư trong búp bê.”
“Từ khi lâm bệnh đến nay,  ngày ngày lo lắng một ngày nào đó sẽ buông tay trần thế, rời xa các con. Ban đầu chỉ là suy nghĩ vẩn vơ, nhân lúc còn sức,   cho ma ma tìm phong bì và giấy  thư , bắt đầu từ năm con sinh ,  đủ một trăm phong thư, mỗi năm một phong, nguyện cho con   thể bình an vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”
“Sau  sức khỏe của  ngày càng yếu ,  đột nhiên bắt đầu may mắn vì     những lá thư đó, còn dặn dò ma ma, bảo bà mỗi năm đưa cho con một phong, như  dù   còn nữa, con cũng  thể nhận  thư  .”
“ gần đây   hối hận. Ta thấy con vì  mà buồn khổ, lòng  đau đến cực điểm. Ta     mỗi năm con  thấy thư của    chấp nhận sự thật rằng   rời  một  nữa.   cũng   cứ thế mà đốt hết thư , vì thế   cho   con búp bê , giấu hết thư  trong đó.”
“Con búp bê     chắc chắn, ngoài việc đập vỡ  thì   cách nào khác để mở. Dựa theo tính cách của con, con nhất định sẽ  để con búp bê  chịu bất kỳ tổn hại nào, và tất nhiên cũng sẽ   thấy những lá thư  giấu bên trong.”
“Dù con  , nhưng sự mong chờ và lời chúc phúc của  vẫn luôn ở bên cạnh con, bầu bạn cùng con.”
…
Tiêu Thấm  sớm lệ rơi đầy mặt,   thành tiếng. Cô gập  xuống, run rẩy  hồi lâu, mấy  gần như ngất .
Mưa gió ngoài cửa sổ  thời gian trôi  một cách mơ hồ. Vì sự cố bất ngờ , bữa trưa mà nhà bếp đưa tới cũng  trì hoãn ở gian ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hinh-tuong-khong-the-sup-do/chuong-20.html.]
Tiêu Thấm  đến hai mắt sưng đỏ. Cô mở hết những lá thư  cho   17 tuổi  xem, xem xong  lưu luyến,  trân trọng mà cất hết thư  tráp.
Sau khi rửa mặt, Xuân Trản hỏi cô   ăn chút gì  , cô lắc đầu, dừng  một lát  mới khàn giọng hỏi: “Hổ Nữu ?”
Xuân Trản cẩn thận đáp: “Hạ Kỳ và Thu Tranh  đưa em  về sân viện bên cạnh  ạ. Cô nương…”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Xuân Trản còn   xong, Tiêu Thấm   dậy,   ngoài.
Xuân Trản vội vàng cầm ô đuổi theo, cùng Tiêu Thấm  đến sân viện của Hổ Nữu ở bên cạnh.
Cơn thịnh nộ của Tiêu Thấm cũng  thể  đổi  thói quen chui  hòm  ngày mưa của Hổ Nữu. Thậm chí vì  dầm mưa, nỗi sợ hãi của Hổ Nữu còn tăng thêm, khiến cô  khi  bộ quần áo  ướt, chỉ mặc một chiếc áo lót  chui  trong hòm, còn từ bên trong nắm chặt lấy vòng tròn của cái hòm, đến cả giáo dưỡng ma ma cũng  thể lôi cô  .
Khi Tiêu Thấm đến, Hạ Kỳ  dỗ  cô mở  một khe hở. Một đôi mắt đầy vẻ kinh hãi xuyên qua khe hở   ngoài, chợt thấy Tiêu Thấm bước  nhà, cô bé   thái độ khác thường, mở hẳn nắp hòm , còn vươn hai tay về phía Tiêu Thấm, như  để Tiêu Thấm cũng đến, cùng  trốn  trong hòm.
Lần thứ hai, đây là  thứ hai Tiêu Thấm  thấy Hổ Nữu trốn trong hòm vì trời mưa.
Lần đầu tiên, cô kinh ngạc,  thể tin nổi, và cũng vì thế mà mềm lòng, quyết định đưa cô bé về Hầu phủ.
Lần thứ hai, cũng chính là bây giờ, muôn vàn cảm xúc phức tạp điên cuồng trỗi dậy  khi  thấy cô, va chạm qua  trong cơ thể, cấp bách cần một lối thoát để giải tỏa.
Cuối cùng, những giọt nước mắt lớn  một  nữa tràn  khỏi hốc mắt, chảy xuống gò má. Tiêu Thấm cảm thấy nước mắt của cả cuộc đời  dường như đều  chảy hết trong ngày hôm nay.  cảm giác tất cả  thứ đều theo dòng nước mắt nóng hổi mà tuôn  thật sự  tuyệt vời.
Cuối cùng,  khi tất cả cảm xúc   giải tỏa hết, trong đầu cô chỉ còn  một ý nghĩ —