Sở Ngôn nghĩ đến điều gì đó, giơ tay che mắt , quả nhiên chỉ cần che mắt  nàng sẽ   thấy gì cả. Nói cách khác, nàng chỉ khôi phục  một con mắt, và con mắt đó,   thể là do đối phương  cho nàng.
 
Sở Ngôn sợ ngây , đang định mở miệng hỏi thì  tiếng gõ cửa ngắt lời. Bên ngoài   gọi “sư thúc”, gọi   ngoài.
 
Sở Ngôn   rời ,  đó chậm rãi dịch  xuống giường.
 
Sau khi khôi phục thị lực, Sở Ngôn mới phát hiện căn phòng  đang ở thật sự  hề cổ đại chút nào. Sàn nhà lát hắc ngọc, tường cũng màu đen,  còn  chất liệu kim loại mài mờ, trông vô cùng hoa lệ,  chỉ  các loại phù điêu mà còn  khảm  nhiều đá quý lớn.
 
Sở Ngôn xuống giường,  đến  một viên tinh thạch lớn  khảm  tường. Xuyên qua mặt cắt bóng loáng của tinh thạch, nàng thấy  dáng vẻ hiện tại của .
 
Tiều tụy như quỷ thì  cần  , dù  cũng là  tìm  đường sống trong chỗ chết. Sở Ngôn vẫn luôn  hề mất  ý thức, nên nàng  rõ ràng từ lúc nửa sống nửa c.h.ế.t rời khỏi Vạn Nhận Phong cho đến bây giờ  thể xuống giường  , chỉ mất vỏn vẹn một ngày,  đủ nghịch thiên ,  cần  so đo vấn đề sắc mặt nữa.
 
Nàng   dáng vẻ hiện tại của  chủ yếu là để xác định một chuyện – nàng  hình ảnh phản chiếu trong tinh thạch, quả nhiên, mắt trái của nàng vẫn là dáng vẻ  khi nhập ma, màu đỏ bình thường, nhưng mắt   biến thành màu đỏ sẫm  sâu, sâu đến gần như biến thành màu đen.
 
Hắn  gì?
 
Trên đầu Sở Ngôn  thêm một dấu chấm hỏi.
 
Chưa  đến việc mới chỉ một ngày, nếu tìm kỹ   chừng vẫn  cách khôi phục  đôi mắt của nàng. Dù   tìm thấy, cũng  đến mức trực tiếp cho nàng một con mắt của  chứ?
 
Sở Ngôn  chằm chằm  tinh thạch, ngẩn  một lúc, tỉnh táo  thì phát hiện đối phương    lưng , sợ đến mức cả  run lên.
 
“Trên đất lạnh.” Hắn .
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Sở Ngôn cúi đầu  đôi chân  mang giày của , cuối cùng như một con vịt  chó săn lùa về chuồng, trở  giường.
 
Sở Ngôn tiện tay đắp chăn lên, vì  thể tin , nàng mở miệng hỏi: “Ngươi… ngươi  cho  đôi mắt của ngươi ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hinh-tuong-khong-the-sup-do/chuong-460.html.]
“Không thích?” Hắn hỏi.
 
Sở Ngôn lắc đầu,   , chắc    nào suýt mù  thiếu đòn đến mức ghét bỏ đôi mắt  khác “hiến” cho .
 
Nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ: “Tại  ngươi   ? Còn nữa,  đây ngươi ,  là… đồ  của ngươi?”
 
Lâm Tức cũng  giải thích cho Sở Ngôn, mà chỉ : “Ta   .”
 
Sở Ngôn: “…”
 
Lâm Tức  biểu cảm ngơ ngác của Sở Ngôn,  mặt thoáng qua một nụ  cực nhạt: “  sẽ  cho ngươi .”
 
Đây là quyết định mà Lâm Tức  đưa   khi rời khỏi Vạn Nhận Phong.
 
Dù những chuyện  qua khiến  nghĩ  mà kinh, việc giấu giếm sự thật  thể giúp  thoát khỏi  phận Mộ Dương trưởng lão và bắt đầu  từ đầu với Sở Ngôn, nhưng  vẫn quyết định thẳng thắn  chuyện với nàng. Bởi vì  phát hiện  rằng  đây  chỉ một mực yêu thích Sở Ngôn, mà  bao giờ thực sự hiểu nàng, ngay cả quá khứ của nàng  , nàng ôm quyết tâm và mục đích gì để đến thượng giới cũng  .
 
Cho nên   thử tìm hiểu, và bước đầu tiên của sự tìm hiểu, dĩ nhiên là  thẳng thắn với Sở Ngôn .
 
Hắn sẽ  cho Sở Ngôn  tất cả, nhưng   chắc phản ứng của Sở Ngôn sẽ  , nên ít nhất là hiện tại,    .
 
“Nghỉ ngơi  , đợi khi nào cơ thể ngươi khỏe hơn,  sẽ  cho ngươi .” Dứt lời, những ngọn nến chiếu sáng trong phòng  lượt tắt, chỉ còn  những điểm sáng như  trời treo cao  trần nhà.
 
Lâm Tức xoay  rời ,   nửa đường  nhớ  điều gì,  đầu   với Sở Ngôn một câu: “Ta tên Lâm Tức.”
 
Sở Ngôn ghi nhớ cái tên , đột nhiên cảm thấy  chút buồn .
 
Đối phương rõ ràng là tu sĩ thượng giới đầu tiên nàng quen , hai  thậm chí  từng lăn lộn  giường, nhưng nàng  đến tận hôm nay mới  tên của .