Trong  thời gian ,     tu sĩ phát hiện  sự tồn tại của Thiên Vách Tường, nhưng Thiên Vách Tường  hệ thống cảnh báo, nên những tu sĩ cố gắng đến hạ giới nhưng  Thiên Vách Tường chặn  đều  ngoại lệ  các ma tu hoặc yêu tu  phái đến canh giữ Thiên Vách Tường mang về Thiển Uyên.
 
Trong đó  một bộ phận là những “kẻ tái phạm” quen thói lấy mạng sống của phàm nhân  trò vui, nhưng còn   nhiều tu sĩ xuất  từ hạ giới,  trở về hạ giới thăm  .
 
Những   vì vấn đề  phận  tiện tùy ý xử trí, nên đều giống như những  ,  khi  xóa bỏ ký ức liền  thả về.
 
 Sở Ngôn cảm thấy như  quá lãng phí, liền đề nghị  xóa bỏ ký ức của những   nữa, mà lập khế ước với họ, để họ đảm bảo    chuyện  là . Chỉ là  khi lập khế ước còn  một màn “tâm sự”, thuyết phục họ gia nhập Thiển Uyên.
 
Cửu Tiêu cho rằng như  quá mạo hiểm, vì khế ước luôn  lỗ hổng,  an  bằng việc xóa bỏ ký ức.
 
 Sở Ngôn  cảm thấy, nguy hiểm và cơ hội luôn cùng tồn tại.
 
Thế là mấy năm trôi qua, tuy  xảy  vài  tai nạn mạo hiểm, nhưng cũng   cho  ít tu sĩ hạ giới vô tình   sự tồn tại của Thiên Vách Tường gia nhập Thiển Uyên, trở thành tai mắt của Thiển Uyên ở các môn phái.
 
Hiện tại, hạ giới suốt mười hai canh giờ đều mở Trừ Linh tháp, trong  khí   một chút linh lực nào. Tọa kỵ và pháp khí căn bản  thể sử dụng, tu sĩ xuống đây cũng chỉ  thể dựa  linh khí tồn đọng trong cơ thể để sống sót qua ngày. Một khi linh khí trong cơ thể cạn kiệt, sẽ trở nên  khác gì phàm nhân.
 
Điều  đối với các tu sĩ cấp cao  nghi ngờ gì là một chuyện  khó chịu, nên Sở Ngôn  hiểu, tại  mỗi   xuống hạ giới, Lâm Tức đều   theo.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Câu  “ khó chịu” chắc chắn là  dối, vì chính Sở Ngôn cũng  khó chịu,  thể tưởng tượng  Lâm Tức,   cảnh giới  thể  là  nhất thượng giới, khó chịu đến mức nào.
 
Họ  một đoạn cầu thang ngắn,  đó Sở Ngôn ôm hộp thức ăn  đến bên cạnh Thiên Giai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hinh-tuong-khong-the-sup-do/chuong-489.html.]
 
Lâm Tức thuần thục  đến  lưng Sở Ngôn, bế nàng lên, mang nàng nhảy xuống Thiên Giai – so với việc  từng bước một, tự nhiên là rơi thẳng xuống sẽ nhanh hơn.
 
Trong lúc rơi xuống, họ điều chỉnh phương vị. Khi sắp đến mặt đất, Lâm Tức dùng linh lực dự trữ trong cơ thể để tạo  một cơn gió lớn,  chậm tốc độ rơi của họ, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất.
 
Vấn đề linh lực tự  dự trữ  thể sử dụng  bao lâu Sở Ngôn cũng  từng nghiên cứu. Tu sĩ cảnh giới thấp kém nếu dùng cách  để từ thượng giới xuống, thì  khi chiêu gọi gió xong, linh lực sẽ  còn  bao nhiêu. Muốn trở về thượng giới cũng chỉ  thể leo lên Thiên Giai mấy ngày mấy đêm.
 
Những  như Cửu Tiêu, Mặc Vũ thì sẽ thành thạo hơn một chút,  lên xuống vài   thành vấn đề.
 
Về phần Lâm Tức… Sở Ngôn lo lắng lượng linh lực dự trữ của   thể vượt xa  khác quá nhiều, sẽ gây  sự nghi kỵ của các phàm nhân ở hạ giới, nên  thử.
 
Tại điểm hạ cánh cố định  sớm  san phẳng thành một bãi đất trống,  chuyên gia trực ban  một tòa tháp ở rìa bãi đất trống. Họ lợi dụng kính viễn vọng mà Sở Ngôn  dạy Diệu Cơ Tư chế tạo để  rõ  đến là ai,  đó liền gõ vang chiếc trống lớn bên cạnh.
 
Nhịp trống  quy luật,  khi truyền  lập tức  một quan viên ở  tháp chạy  khỏi phòng, một bên gọi  chuẩn  xe ngựa, một bên  đón Sở Ngôn.
 
“Bệ hạ.” Vị quan viên đó hành lễ với Sở Ngôn. Sở Ngôn cũng  câu nệ, hỏi vài câu hỏi thường lệ  lên xe ngựa,  thẳng đến phân bộ Diệu Cơ Tư gần nhất.
 
Điểm hạ cánh thực   xa kinh đô nơi Sở Ngôn lớn lên từ nhỏ, nhưng nơi gần nhất Sở Ngôn từng đến cũng chỉ là trang viên mà Sơ Vũ xây ở ngoại ô kinh thành, đến nay  từng bước chân  kinh đô một  nào.
 
Sở Ngôn ở  phân bộ Diệu Cơ Tư hai ngày. Vị phàm nhân  sửa đổi Tụ Linh Trận để tạo  Trừ Linh tháp  nghiên cứu  phương pháp chống  linh áp của thượng giới. Điều   nghĩa là phàm nhân  những  thể ngăn cản tu sĩ đến hạ giới, mà còn  khả năng tấn công lên thượng giới.