Hồ Điệp Cổ Tình - Chương 20: Bôi thuốc

Cập nhật lúc: 2025-10-29 09:05:42
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Du Duyên mím môi, khá đắc ý, thực chỉ đoán thôi, như Lam Vụ ngày ngày tiếp xúc với cổ vật, thể mang theo vài chai t.h.u.ố.c giải chứ. ghé sát , hỏi: "Chai nào?"

Hắn chỉ cái lọ sứ nhỏ màu đỏ.

nhanh chóng mở nắp chai, kết quả phát hiện bên trong là t.h.u.ố.c bột, ngạc nhiên: "Không t.h.u.ố.c viên ?"

Thôi kệ, cả, bột thì bột, vẫn uống .

"Lam Vụ ca ca, cần nước ? Uống thế khó nuốt ?"

cầm lọ t.h.u.ố.c đưa đến miệng , nhưng nghiêng môi sang bên khác, nhất quyết chịu uống, lạnh mặt : "Cái để uống. ?"

"???"

Du Duyên hiểu .

cúi xuống , đổ một chút t.h.u.ố.c bột , nhẹ nhàng xoa lên mặt . Da trơn mịn, đầu ngón tay lướt qua, giống như đang xoa viên ngọc trai . Chỗ t.h.u.ố.c bột màu trắng qua, t.h.u.ố.c nhanh chóng da hấp thụ, những vằn đỏ đó dần dần biến mất.

Quả nhiên là thần hiệu.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt khôi phục vẻ tuấn nhã sạch sẽ như , những dấu vết đỏ đáng sợ đều biến mất.

Những vằn đỏ đó giống như gân lá phong, tập trung nhiều nhất mặt, như lòng bàn tay lá phong xòe , gân lá kéo dài xuống theo má, xuống cổ, lan bên trong áo, qua cánh tay, cuối cùng đến mu bàn tay.

Hội tụ tại vết thương cổ trùng cắn.

"Lam Vụ ca ca, ... bắt đầu nhé?"

thăm dò hỏi một tiếng, đó là phép lịch sự của với tư cách là một yêu. đợi trả lời, cởi dây buộc ngang eo , kéo vạt áo , tuột nửa bên áo của xuống.

Lam Vụ trúng độc quá sâu, vô lực, chỉ thể mặc bày trò. Sắc mặt tái nhợt, vẻ buông xuôi, lẩm bẩm: "Du Duyên, em mấy tuổi ? Có cơ thể đàn ông thể tùy tiện ?"

Du Duyên cũng liều mạng vì nhiệm vụ, mặc kệ nhiều như , dù cũng mù.

"Muội chín tuổi! Chín tuổi! Huynh hỏi nhiều !"

Da thịt còn trắng hơn da mặt, gần như là ngâm trong sữa mà . Đường gân đỏ đó kéo dài từ cổ xuống, mọc một cành dây leo nửa bên vai , theo cánh tay, những sợi mảnh còn uốn lượn lan một phần ngực.

cúi đầu, bôi t.h.u.ố.c từ cổ xuống, n.g.ự.c săn chắc, sờ cảm giác như đang chạm một khối ngọc quý hiếm, trơn nhẵn tinh tế, còn mang theo nóng.

Trời ơi, đây là thứ xem miễn phí ?

Phúc lợi đêm khuya của nữ phụ độc ác?

Du Duyên từng thấy cơ thể đàn ông, thấy, ánh mắt thể rời . Hơi thở phả tai , cảm thấy tai bắt đầu nóng lên. ngẩng đầu một cái, thấy đỏ mặt, nhắm chặt mắt, c.ắ.n chặt răng, như đang độ kiếp .

Ừm...

"Vừa cho chân em, bây giờ cởi áo xem cơ thể ..." Hắn lầm bầm bực bội, giọng điệu đầy khó chịu, cảm thấy động tác của dừng , mắng: "Em đang gì đấy? Bôi tiếp ! Bôi nhanh lên!"

Và trong lòng mắng: Dã man! Quá dã man! Chưa thấy cô gái nào dã man như !

Du Duyên vội vàng cúi đầu tiếp tục bôi thuốc, tay ngừng nghỉ, nhưng suy nghĩ bay xa. Tên nam phụ phản diện trắng cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, cởi áo , thì cũng ngại ngùng.

nhanh chóng bôi t.h.u.ố.c cho , từ n.g.ự.c bôi đến cánh tay, cho đến khi những vằn đỏ biến mất, mới ngẩng đầu lên.

"Xong , Lam Vụ ca ca, bôi xong ."

【Cảnh báo cấp cao! Cảnh báo cấp cao! Chúc mừng ký chủ, giá trị cứu vớt phản diện cuối cùng còn là ! Giá trị cứu vớt tăng 10%, đặc biệt thưởng cho ký chủ một mảnh ký ức.】

thấy giá trị cứu vớt tăng 10%, khóe miệng kìm mỉm .

Khó khăn quá, giá trị cứu vớt cuối cùng cũng còn là .

Lam Vụ mở mắt , lúc bắt nụ của , nụ đó như nhặt món hời lớn, lên tiếng hỏi: "Đẹp ? Cười vui vẻ đến ..."

Có lẽ vui vẻ, mà là ngông cuồng.

Khuôn mặt tuấn tú của chẳng từ lúc nào kề sát, chỉ cách mũi gang tấc. thu nụ , đỏ mặt đáp: "Đẹp."

Khuôn mặt rời , mà trêu : "Em thấy cơ thể đàn ông thì lấy đó ?"

Du Duyên lùi về phía : "Huynh bậy, đừng ăn vạ ! Làm gì chuyện đó?"

"Ta ." Thiếu niên lớn tiếng .

"Vậy thì , gả cho Cơ Yến ca ca."

Khuôn mặt Lam Vụ vốn đang tươi , khi câu thì lập tức trở nên âm trầm, còn nụ nữa.

Du Duyên hiểu đổi sắc mặt nhanh như , thấy vẫn còn cởi trần, vội vàng giúp mặc áo: "Mau mặc áo , kẻo cảm lạnh."

Khi ngẩng đầu lên nữa, thì thấy một khối ngọc bội bạch kim treo lủng lẳng mắt. Hắn móc lấy ngọc bội, dùng giọng lạnh lùng hỏi: "Khối ngọc bội , ở chỗ em?"

Du Duyên sợ tra hỏi, nghĩ sẵn lời đáp. bình tĩnh trả lời: "Khối ngọc bội là do nhặt núi, do đám yêu quái đó vứt ở đó ."

"Trên núi?" Lam Vụ trầm ngâm suy nghĩ, khối ngọc bội ở núi Kỳ Mông?

Đêm ngọc bội biến mất, một giấc mơ kỳ lạ. Chẳng lẽ là con yêu quái nào đó chạy đến phòng , tạo một giấc mơ cho , chỉ để trộm ngọc bội của ?

Ngọc bội của là báu vật đối với , nhưng đối với đám yêu quái đó, nó chỉ là một cục đá vô dụng.

Trộm ngọc bội của rốt cuộc ý đồ gì?

Hắn nghi ngờ : "Em thật chứ?"

Du Duyên gật đầu: "Thật mà."

"Không tin em lắm." Hắn .

"Lam Vụ ca ca, lừa gì? Chẳng dùng ngọc bội cứu ?"

, xuất hiện như một nàng tiên, quả thực khiến lòng rung động khó tả. Khoảnh khắc thấy xuất hiện mặt , cầm roi điện xanh, cà nhắc để đuổi đám yêu quái cho , dường như một nơi nào đó trong lòng chạm đến.

Thì , cũng thích sự bảo vệ như thế .

Du Duyên thấy đang thất thần, đưa tay mặt lắc lắc, kéo ánh mắt về, tươi, tò mò hỏi: "Lam Vụ ca ca, xem, lúc trong lòng nảy sinh tình cảm đặc biệt nào ?"

Trong sách chỉ miêu tả vài câu đơn giản, rằng khi Vong Ưu đưa ngọc bội cho , nảy sinh tình cảm khác lạ với nàng. Bây giờ cũng tái diễn chuyện cũ, liệu nảy sinh tình yêu với ?

Lam Vụ dùng một ngón tay búng trán , : "Có. Ghét. Ghét em còn nhanh chóng gả cho Hoàng ."

Du Duyên: "..."

Hắn dậy, cũng dậy theo, lẩm bẩm: "Dù gả cho Cơ Yến nữa, Vong Ưu cũng của , sốt ruột gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ho-diep-co-tinh/chuong-20-boi-thuoc.html.]

"Em im ngay!"

"Thôi , im đây."

Hắn : "Em đừng nhắc đến nàng mãi ? Cứ nhắc đến tình địch mãi, phiền tai lắm."

Du Duyên: "..."

Vài giọt mưa rơi xuống, xiên xiên mặt Du Duyên.

Lại mưa .

Cơn mưa lúc nãy nhỏ như lông trâu, ngay cả đất cũng ướt, bây giờ bắt đầu mưa.

Lam Vụ xuống, liếc bàn chân đang rụt trong vạt váy màu cam, : "Nể tình em giúp đuổi yêu quái, hôm nay Điện hạ sẽ đại phát từ tâm, cõng em nhé."

"Thật ? Vậy khách sáo !" Mắt sáng lên, chút do dự, nhảy lò cò lưng . Được chiếm tiện nghi của Hoa Hồ Điệp quả là may mắn ba đời, đương nhiên sẽ bỏ lỡ cơ hội .

nắm lấy cổ áo của , dùng một chân trụ nhảy lên, quá cao, nhảy một tới. Cổ Lam Vụ siết đau điếng, xổm xuống, mắng lầm bầm: "Em hấp tấp gì? Muốn bóp cổ c.h.ế.t ..."

Du Duyên thấy lưng hạ thấp, mới thoải mái lên, thì thầm gáy : "Không sợ đổi ý ?"

Hắn tỏ vẻ khó chịu, giọng kéo dài: "Hừ, dễ thất hứa như ?"

"Phải đó, tâm tư phức tạp lắm."

"Nói nữa, 'hoa' (phong lưu)!" Từ tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng Đại Tế nước Nam Dĩnh của .

"Được , thì 'hư' ( xa) nhé."

"..."

Cơn mưa đột nhiên lớn hẳn lên, như thể dốc ngược chậu lớn trời, rơi lộp bộp ngừng. Lam Vụ sải bước nhanh, ba bước thành hai bước, cõng chạy như bay trong rừng cây.

Du Duyên lưng thiếu niên, lưng khác với Cơ Yến, gầy gò hơn một chút, xương cấn.

Du Duyên ngờ sẽ cõng , tưởng sẽ bỏ rơi , nhưng .

"Lam Vụ ca ca, mệt ?" Du Duyên nghĩ thương, bây giờ cõng chạy nhanh như chắc chắn mệt, nên mới hỏi.

lạnh giọng: "Em đúng là khác khó chịu..."

Du Duyên lập tức im bặt, sai ?

Hỏi mệt cũng sai ?

Ánh trăng lờ mờ xuyên qua rừng cây, chiếu sáng những con đường núi. Lam Vụ cõng nhanh chóng tìm một nơi trú mưa.

Đó là một chiếc thuyền gỗ, thuyền mui, thể che mưa. Thân thuyền hai sợi dây thừng chìa , cuối sợi dây móc khóa, móc khóa treo hai cọc gỗ bờ, để cố định thuyền.

Lam Vụ cõng bước lên ván thuyền, phát tiếng bước chân "tạch tạch tạch". Hắn vén tấm rèm vải xám, cúi đầu bước . Chiếc thuyền trông lớn, bên trong đặt một chiếc giường nhỏ và một chiếc bàn thấp. Lam Vụ cao lớn, chỉ thể khom lưng .

Hắn đặt xuống, đến cửa thuyền, vén rèm bầu trời và cơn mưa bên ngoài. Trời tối, trăng thưa thớt, mưa to. Hắn : "Đã giờ Tý , cơn mưa chắc còn kéo dài một lúc nữa."

Du Duyên chờ câu tiếp theo, chờ mãi thấy. Không gian bên trong chật hẹp, khiến cảm thấy ngột ngạt. nghĩ nếu gì, sự im lặng sẽ kéo dài đến cùng, bèn đáp một tiếng "Ồ".

Lam Vụ mấp máy môi, tiếp lời cho câu của : "Vậy thì, ngủ ."

"Hả???"

Du Duyên kinh ngạc đến mức gì.

Ngủ? Ngủ kiểu gì đây? Chỉ một cái giường thôi mà.

đang chiếc giường nhỏ đó, chân thương treo lơ lửng giữa trung, cũng , cũng xong. Áo khoác ngoài ướt sũng nước mưa, đưa tay về phía Lam Vụ: "Cho một lá bùa sấy khô."

Hắn bước , xuống một chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, lấy một xấp bùa từ trong áo, quăng lên bàn. Du Duyên nghĩ bụng lúc hào phóng đến , kết quả giây tiếp theo dùng giọng điệu vô tội : "Ướt hết , dùng nữa."

"..." Quả nhiên, trông chờ lòng của quả là chuyện viển vông.

chán nản phịch xuống giường, dứt khoát cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài nửa tay, sắc mặt Lam Vụ đổi đột ngột, hét lên: "Mặc cho !"

Hắn thật sự sợ , ở chung với đứa trẻ chín tuổi nữa. Không chỉ lễ nghĩa liêm sỉ, mà còn như một dã man.

"??... Áo ướt mà." Du Duyên lời , vẫn cởi bỏ chiếc áo nửa tay bên ngoài.

xuống giường, cơn buồn ngủ lập tức ập đến như sóng trào. nhắm mắt , lẩm bầm: "Yên tâm , sẽ bắt chịu trách nhiệm , gả cho Cơ Yến ca ca."

Lam Vụ mặt mày âm u, quát: "Em tin ném em xuống cho cá ăn ?"

"Huynh bảo ngủ, vui cũng là , rốt cuộc gì hả? Lam Vụ Nhị Điện hạ." Du Duyên bực bội .

Lam Vụ : "Xin gọi là Lam Vụ Đại Tế."

"..."

Hắn thích danh xưng Nhị Điện hạ, cũng Nhị Điện hạ. Hắn chỉ Đại Tế. Đợi hồi sinh mẫu phi, trở về Miêu Cương, mãi mãi Đại Tế của .

, thật sự thể chờ đến ngày đó ?

"Đừng ngủ mê mệt, chuyện với một lát." Giọng điệu đột nhiên hạ xuống.

Nghe audio ở YT Linh Đồng Truyện Các

Chiếc giường chỉ cách chiếc bàn thấp một bước chân, ở đó, giọng phát như thể ngay bên tai, như lời thì thầm bên gối.

Gió bên ngoài thổi vù vù, mưa lất phất ván thuyền, tiếng tí tách như mỹ nhân đang gảy đàn tỳ bà bên bờ sông. Đêm như thế thích hợp để ngủ, cũng thích hợp để trò chuyện.

Du Duyên nghĩ tên phản diện chắc cũng cô đơn lạnh lẽo , chiếm hết giường, còn thì đáng thương ở đó, nên trong lòng thoải mái, thấy ngủ một , nên mới ép chuyện với .

Hắn đôi mắt đang nhắm nghiền, hài lòng đưa tay lật hai mí mắt lên, bắt , hỏi: "Du Duyên, em còn nhớ chuyện hồi nhỏ ?"

"Hồi nhỏ?" Mắt đau, gạt tay : "Không nhớ."

Ánh mắt nghi ngờ trong mắt tan , mỉm : "Không nhớ là nhất."

"..."

Kỳ quái.

Tay đưa tới, nhưng chỉ vai một cái, lập tức phong bế huyệt đạo , thể cử động.

Lúc thật sự hoảng sợ, ánh mắt bối rối, thất thần : "Huynh điểm huyệt gì? Huynh gì?"

chỉ một cách bí ẩn.

 

Loading...