- Là .
Lưng Mạnh Niệm Dao áp n.g.ự.c Cố Văn Thành. Cố Văn Thành thì thầm tai cô.
- Mạnh Niệm Dao, là . - Vừa , đầu Mạnh Niệm Dao.
Toàn Mạnh Niệm Dao cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn. Một lúc lâu , cô mới phản ứng . Nước mắt chảy dài má, cả khuôn mặt tràn đầy đau đớn.
Cố Văn Thành cô, nghĩ rằng Mạnh Niệm Dao thành như là vì chuyện đêm qua. Anh đang cảm thấy gì, cũng nên gì.
Mạnh Niệm Dao bắt đầu nức nở. Giọng cô nghẹn ngào, như tiếng thú nhỏ thương rên rỉ. Thật bi thương.
Cố Văn Thành cảm thấy trái tim như bóp nghẹt. Anh định xin thì Mạnh Niệm Dao nghẹn ngào .
- Cố Văn Thành, g.i.ế.c Mạnh Hạo Thiên. g.i.ế.c ! hủy hoại! Hoàn hủy hoại! Hắn chuốc t.h.u.ố.c , cưỡng h.i.ế.p ... thật dơ bẩn... Thật dơ bẩn!
Nói xong, cô gạt tay Cố Văn Thành , xoa xoa da thịt như thể vết bẩn .
Cố Văn Thành cô, lập tức hiểu . Anh nắm lấy tay Mạnh Niệm Dao, .
- Mạnh Niệm Dao, ! Nhìn !
Mạnh Niệm Dao lời, tiếp tục cào cấu da thịt, ước gì thể lột da .
- Bẩn thỉu, bẩn thỉu quá... ghét! Cố Văn Thành, tại lời ? Tại tránh xa tên khốn Mạnh Hạo Thiên ? Tại cố chấp như , tại !
- Aaa!
Mạnh Niệm Dao giơ tay tát mặt liên tục.
- Mạnh Niệm Dao! Bình tĩnh nào! - Cố Văn Thành nắm lấy tay Mạnh Niệm Dao, bóp cằm cô, ép cô thẳng mắt .
- Giữa em và Mạnh Hạo Thiên chuyện gì xảy ! Hôm qua, là cứu em. Anh cũng là quan hệ với em! - Cố Văn Thành gằn từng chữ.
Mạnh Niệm Dao , ánh mắt chuyển động.
- Là . - Cố Văn Thành thẳng mắt Mạnh Niệm Dao và lặp lời .
Mắt Mạnh Niệm Dao lập tức đỏ bừng, run rẩy. Cô xổm xuống đất lớn.
Cố Văn Thành cô với ánh mắt phức tạp. Anh cũng xổm xuống.
Mạnh Niệm Dao lâu, như trút hết nỗi sợ hãi và hối hận còn sót . Khi xong, cô Cố Văn Thành, thở hổn hển .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ho-noi-toi-la-moi-tinh-tai-tieng-cua-chu-tich-co/chuong-45-anh-khong-di-em-co-the-di-cung-anh.html.]
- Đồ khốn nạn… Đồ khốn nạn…
- Ừm. - Cố Văn Thành thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
- Anh lúc đó sợ c.h.ế.t khiếp ? Anh lúc tỉnh dậy, tưởng Mạnh Hạo Thiên cưỡng h.i.ế.p ? Anh thể chịu đựng việc mất phẩm giá của thêm một nữa ...
Vừa dứt lời, Mạnh Niệm Dao . Lần , cô như một đứa trẻ, nức nở đến mức thở nổi. Dù cố gắng thế nào, cô cũng thể lau khô nước mắt và nước mũi.
- Anh xin . - Cố Văn Thành cô, dịu dàng .
- Không . Em là vợ , thể để em xảy chuyện gì chứ? - Vừa , đưa tay kéo Mạnh Niệm Dao lòng.
Mạnh Niệm Dao nữa. Cô đủ , nhưng khi Cố Văn Thành ôm lòng, cô tiếp.
Một lúc lâu , Mạnh Niệm Dao mới từ từ bình tĩnh .
Cố Văn Thành đưa tay vuốt tóc cô, hỏi.
- Anh lấy cho em cốc nước nhé?
Mạnh Niệm Dao dựa lòng , cụp mắt xuống. Cô choáng váng vì quá nhiều. Cô quá lâu. Thật lòng mà , đây là đầu tiên Cố Văn Thành thể nhiều đến ; dường như dù cô bao nhiêu, nước mắt vẫn tuôn rơi ngừng.
Anh cô một lúc. Thấy cô phản ứng gì, cố gắng kéo cô khỏi vòng tay .
- Đợi một chút, lấy cho em cốc nước. Em cần uống gì đó.
Anh dậy định , nhưng Mạnh Niệm Dao ngăn .
- Cố Văn Thành, đừng , sợ... - Mạnh Niệm Dao . Vừa , nước mắt rơi.
Cố Văn Thành tiếng của cô, lòng cũng mềm . Anh bế Mạnh Niệm Dao phòng ăn.
- Được , . Em cùng .
Đặt Mạnh Niệm Dao xuống ghế trong phòng ăn, Cố Văn Thành với cô.
- Ngồi xuống, lấy nước cho em.
Mạnh Niệm Dao gật đầu, mắt đỏ hoe.
Cố Văn Thành rót một cốc nước ấm, đưa cho cô. Mạnh Niệm Dao nhận, Cố Văn Thành đưa cốc nước lên miệng cô chậm rãi uống.
Uống xong hai cốc nước, Mạnh Niệm Dao lắc đầu. Cả ngày hôm đó, cô phản ứng gì khi chuyện với cô. Anh gọi cô ăn cơm, cô cũng phản ứng gì. Chỉ khi đưa nước và thức ăn miệng cô, cô mới cách mở miệng.