Lúc , ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, giọng Cửu Thúc truyền : “Xảy  chuyện , mau  đây!”
 sợ đến mức bật dậy: “Ai c.h.ế.t  ạ?”
“Mấy lời ngắn ngủi   rõ , cháu cứ  đây !”
 đáp lời, định nhảy xuống giường  giày, đột nhiên nhớ , ban ngày Cửu Thúc  dặn dò, chúng     ngoài  buổi tối.
Vậy  ngoài cửa vẫn luôn gọi  ,  thật sự là Cửu Thúc ?
 rụt   giường,   gì nữa.
Ngoài cửa, “Cửu Thúc” sốt ruột, bắt đầu đập cửa thình thịch.
Đồng thời, điện thoại  hiện lên tin nhắn mới của dì Vương.
“Trong phòng  quỷ, mau chạy .”
“Cửu Thúc” bên ngoài và “dì Vương” trong điện thoại đều    ngoài.
, ai  “Cửu Thúc” bên ngoài là   là quỷ?
Tin nhắn mới  điện thoại của , cũng  chắc là do dì Vương tự  gửi.
Lùi một vạn bước mà , cho dù trong phòng  quỷ,    theo lời dặn của dì Vương, đặt gương ở cuối giường, nó  chắc  tìm  …
Đầu óc  hỗn loạn vô cùng, theo bản năng liếc   gương,  thấy một khuôn mặt đang  lớn.
Vào khoảnh khắc đáng sợ như , …  đang ?
 nghi ngờ sờ sờ khóe miệng , xác định nó  hề nhếch lên.
Tuy nhiên, “” trong gương  càng lúc càng vui vẻ, khóe miệng càng nâng cao, nâng mãi đến tận thái dương,  nứt   đôi.
Quỷ! Quỷ ở trong gương!
 sợ đến tê dại cả , theo bản năng ném điện thoại  gương,  đập vỡ tấm gương.
Điện thoại va  gương,  như va  bông,  phát  một chút âm thanh nào.
Và trong gương, “” càng lúc càng tiến đến gần .
Nó sắp bò  .
 quyết định chạy  ngoài.
Ngoài cửa, “Cửu Thúc”  biến mất, hành lang trống rỗng, chỉ còn một  .
, hành lang tràn ngập một mùi tử khí nồng nặc, xộc  mũi khiến   mở nổi mắt.
   rõ đường, ngã mạnh một cái.
Khi đầu chúi xuống,  cuối cùng cũng tìm thấy nguồn gốc của mùi hôi thối  hành lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ho-nu-me-huong/chuong-3.html.]
Là những học sinh của trường chúng , họ đều chen chúc  hành lang .
Dưới ánh trăng mờ ảo, sắc mặt họ trắng bệch, vị trí hốc mắt chỉ còn  hai hố sâu, khóe miệng nâng đến tận thái dương giống hệt “” trong gương, phát  tiếng  thét như  lớn: “Giao Giao… Giao Giao!”
  thẳng , cảnh tượng  mắt liền biến mất, hành lang trống rỗng, hình như chỉ  một  .
Thế nhưng, mùi hôi thối quanh chóp mũi  cho  , những  bạn cùng lớp của  vẫn  rời .
Ngay lúc ,   thấy tiếng cửa ký túc xá của  mở .
“” ở trong gương đuổi theo  .
 lúc  tưởng  c.h.ế.t chắc  thì dì Vương tìm đến.
Bà  cầm một chiếc đèn pin nặng trịch, chiếu  phía  , lớn tiếng mắng: “Đêm hôm   ngủ, tụ tập ở hành lang  gì?”
Nói xong, bà  túm chặt lấy cánh tay , kéo   về phía .
 mấy   mở miệng , đều  dì Vương trừng mắt đuổi , chỉ đành nén đau,  theo bà  đến cầu thang.
Cầu thang tối om,   thấy gì cả.
“Con ngoan, con xuống từ đây ,” dì Vương đẩy  một cái: “Tấm gương  chỉ bảo vệ con  một  thôi, con nhớ kỹ, đừng dừng , cứ  thẳng!”
 kinh ngạc vô cùng. Tấm gương đó chẳng   chiêu gọi quỷ ? Sao trong lời của dì Vương, nó  trở thành “thần hộ mệnh” của  ?
Thế nhưng, dì Vương  cho  cơ hội hỏi. Bà  nhét đèn pin  tay , đẩy  xuống lầu.
 lăn mấy vòng  cầu thang, mãi mới bò dậy , đèn pin  hỏng mất, bấm mấy cái cũng  sáng.  chỉ  thể sờ  tường, theo cảm giác mà  xuống.
Kết quả,  sờ tay  tường thấy dính nhớp nháp.
Ban đầu,  còn tưởng tay   ngã chảy máu, cọ mấy cái  quần. , đợi  đặt bàn tay sạch sẽ lên tường  nữa, phát hiện  tường vẫn dính nhớp nháp, thậm chí, còn dính hơn.
Cứ như thể tường sẽ tiết  chất nhầy .
Tim  thót ,  định rụt tay về, liền  thấy tiếng nức nở khe khẽ: “Cứu …”
Cả   cứng đờ.
“Lý… Lý Giao Giao?”
Tiếng nức nở bên tai càng lúc càng lớn, bên trong còn lẫn vài tiếng thở dốc đầy ám . Hơn nữa, mùi tử khí vẫn luôn quanh quẩn ở chóp mũi   biến mất,   đó là mị hương   bạn cùng bàn.
 dường như trở về những ngày tháng  canh chừng vô    đây.
  ngoài cửa,  tiếng bạn cùng bàn nức nở và rên rỉ bên trong, nhưng  thể  gì,  dám  gì.
Rõ ràng chỉ cần  đẩy cửa , là  thể cứu cô …
Trong lúc tinh thần hoảng loạn, bức tường  mặt  thật sự xuất hiện một cánh cửa.
Cánh cửa hé mở, tiếng  thét của bạn cùng bàn truyền  từ bên trong, như một con rắn quấn lấy trái tim .