Lần ,   nên đẩy cánh cửa đó  ?
“Đừng dừng , cứ  thẳng.”
Ngay lúc  nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn  ấn xuống, giọng dì Vương như một tiếng sấm sét, nổ vang bên tai .
  hồn,  thấy thứ  đang cầm  tay căn bản   là đèn pin, mà là một cái đầu .
Mẹ kiếp! Thảo nào nó  sáng.
E rằng   trúng chiêu ngay từ khi bước  cầu thang .
 vứt cái đầu  , nhắm mắt, cắm đầu cắm cổ lao xuống.
Bất kể  thấy, ngửi thấy, chạm  cái gì,  cũng   mặc kệ, giữ vững tâm lý “đà điểu”.
Cứ thế lao    bao lâu, trong mí mắt  cuối cùng cũng xuất hiện hai đốm sáng màu đỏ ấm áp, trời  sáng .
 mở mắt ,  thấy Cửu Thúc, và thầy giám thị đang trốn  lưng ông , vẫn còn sợ đến ngây .
“Cửu Thúc,” trốn chạy cả một đêm, cổ họng  khô khốc vô cùng: “Những  khác  ?”
Cửu Thúc sắc mặt nặng nề, lắc đầu: “Chết hết .”
Xem , những gì   thấy  hành lang đêm qua   là ảo giác, những tên khốn nạn từng bắt nạt  và bạn cùng bàn, thật sự  chết.
Lòng  sảng khoái vô cùng.
Cửu Thúc  chằm chằm  , hỏi  đêm qua rốt cuộc  xảy  chuyện gì.
 kể   bộ trải nghiệm đêm qua một cách rành mạch, Cửu Thúc  xong gân xanh nổi lên: “ là hồ đồ!”
Cửu Thúc , gương thông âm, đặt ở cuối giường càng dễ  tản  dương khí của con , cuối cùng  quỷ nhập.
“Những học sinh đó e rằng  tin lời quỷ quái của dì Vương đó, mới  quỷ sát hại.” Sắc mặt Cửu Thúc khó chịu, bảo thầy giám thị gọi dì Vương đến: “  tự  hỏi bà , rốt cuộc  ý đồ gì!”
Ngay từ khi  đến, thầy giám thị  luôn trong trạng thái kinh hồn bạt vía, bây giờ, sắc mặt ông  càng trắng bệch, mồ hôi hột lăn dài  mặt:
“Ký túc xá nam đúng là  một cô quản lý họ Vương, nhưng, nhưng mà…”
“Bà   gặp tai nạn xe  và c.h.ế.t từ năm ngoái !
“Chính   tự tay thu dọn t.h.i t.h.ể cho bà !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ho-nu-me-huong/chuong-4.html.]
Mùa hè năm ngoái, một đám học sinh tụ tập uống rượu say, lái xe sang  trường, đ.â.m c.h.ế.t dì Vương.
Dì Vương  đầu tiên  đ.â.m ngã, vẫn  chết. , đám con ông cháu cha đó sợ việc đưa đến bệnh viện sẽ  quá nhiều rắc rối  , dứt khoát đ.â.m c.h.ế.t bà .
Chúng đ.â.m  đ.â.m   nhiều , đến cuối cùng,   còn là để g.i.ế.c , mà là để mua vui.
Đợi đến khi thầy giám thị nhận  tin, đến thu dọn thi thể, dì Vương   nghiền nát thành thịt vụn,  thể nhặt  .
Nhà trường vì danh tiếng,  bỏ tiền phong tỏa tin tức, cho nên,   từng   về thảm án .
“Thảo nào oán khí của ngôi trường  nặng đến ,” Cửu Thúc thở  một  dài: “Ở đây  chỉ  một con quỷ sát .”
Thầy giám thị  lóc thảm thiết, ôm lấy đùi Cửu Thúc mà kêu “cứu mạng”.
Cửu Thúc  vui đá ông  : “Là    cứu mạng các  ? Bây giờ hai con quỷ sát liên thủ, trong đó một con còn đang mang quỷ thai, dù   tài năng vĩ đại đến , thì  thể  gì ?”
Thầy giám thị  to hơn.
Cửu Thúc hừ lạnh một tiếng, ngữ khí dịu  một chút,     thể thoát khỏi tay dì Vương, chứng tỏ trình độ của dì Vương cũng chỉ đến thế, căn nguyên của rắc rối vẫn  ở bạn cùng bàn của :
“Con bé mang quỷ thai,   tìm  con bé, thì   cách nào với con bé cả.” Cửu Thúc  chằm chằm  : “Muốn phá vỡ quỷ thai, chỉ  thể để cháu chịu ủy khuất …”
 cắt ngang lời Cửu Thúc: “Tháng , cháu  cùng Lý Giao Giao  phá bỏ một đứa bé.”
“Thi thể của đứa bé đó, cháu vẫn luôn giữ .”
Không  gì phù hợp hơn một đứa bé  cùng huyết mạch để đối phó với bạn cùng bàn của .
Cửu Thúc  hài lòng, giả vờ vô ý hỏi : “Tại  cháu  giữ  cái ?”
 căn bản  dám  t.h.i t.h.ể mà   giấu kín cả tháng trời, lắp bắp : “Cháu chỉ cảm thấy… thật đáng thương…”
“Quả nhiên cháu là một đứa trẻ  bụng, mềm lòng.” Cửu Thúc xoa đầu : “Cháu yên tâm,  nhất định sẽ  để cháu gặp chuyện gì.”
12
Cửu Thúc dùng vải liệm quấn lấy t.h.i t.h.ể đứa bé,  đó dùng m.á.u vẽ một phù chú mà   thể hiểu lên đó. Cuối cùng, ông  treo nó lên cột cờ nơi bạn cùng bàn  chết.
Khoảnh khắc t.h.i t.h.ể  nâng lên đỉnh cột cờ, cái xác thai nhi  khô quắt đột nhiên phát  một tiếng  chói tai.
Cùng lúc đó, gió lớn nổi lên dữ dội, thổi mạnh đến mức    thể mở mắt  .
“Cửu Thúc…”  vô thức kêu lên một tiếng, đáp   là một tiếng kêu thảm thiết.