Thầy giám thị ngã   mặt đất, đáy quần  ướt một mảng lớn, tay chỉ  vị trí cột cờ, run rẩy   nên lời.
 ngẩng đầu lên,  cột cờ xuất hiện một xác đàn ông trưởng thành.
Vì vải liệm  đó   cắt ngắn một đoạn nên  đủ dài, vì , một chân của ông  vẫn lộ  ngoài, đôi giày da trị giá năm con  đung đưa liên tục trong gió, phản chiếu những tia sáng vụn vặt.
 kinh hãi  thầy giám thị, ông     suy sụp: “Cửu Thúc c.h.ế.t ! Ông   con quỷ cái đó giết… Cứ thế , chúng  cũng sẽ chết!
   chết!
  thể chết…”
Sau cơn điên loạn ban đầu, thầy giám thị dần lấy  bình tĩnh, vẫy vẫy tay với : “Cậu  xa thế  gì? Lại đây, bây giờ chỉ còn hai chúng  sống sót, chúng  nên giúp đỡ lẫn .”
“ nhớ  và con tiện nhân đó  mối quan hệ , đúng ? Nó chắc chắn sẽ  nỡ g.i.ế.c …” Thầy giám thị  ,  dán chặt   .
 cúi đầu, nén  thôi thúc  bịt mũi.
Thật hôi thối.
Người xưa  câu “Ở lâu trong môi trường ô uế sẽ  còn ngửi thấy mùi hôi”, nhưng mùi tử khí   thầy giám thị thì  như .
Cho dù ngửi bao lâu  nữa, mùi hôi đó cũng  biến mất, ngược  càng ngày càng nồng nặc,  đến mức  thể chịu đựng .
 quyết định tìm một cái cớ để tách  khỏi thầy giám thị.
Thế nhưng, ngay  khi  mở miệng, thầy giám thị ghé sát tai , nhẹ nhàng thở dài: “ nhớ  . Hôm đó,  vốn dĩ sẽ  đến nhà vệ sinh nam ở tầng bốn. Là   để  giấy nhắn cho . Là   hại .”
13
Ngày hôm đó,  quả thật  để  một tờ giấy nhắn nặc danh cho thầy giám thị, bảo ông  đến nhà vệ sinh nam tầng bốn một chuyến.
 mà,   ông   bạn cùng bàn của   bắt nạt…
   hại ông !
Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng ,   nhịn  tát một cái  mặt thầy giám thị,  ông  tránh xa  một chút.
“Ông…” Lời  của  nghẹn  trong cổ họng, biến thành một tiếng thở dốc kinh hãi.
“Sao thế?” Thầy giám thị vẫn  nhận  điều gì bất thường: “   đúng ?”
Miệng ông  cứ há  ngậm , khuôn mặt ông  tan chảy càng nhanh hơn, da thịt như những giọt mồ hôi,  ngừng lăn xuống.
Vị trí   đẩy  càng trở nên nhầy nhụa, một con mắt rơi  khỏi hốc mắt, treo lủng lẳng  cằm thầy giám thị, lắc lư theo từng cử động khi ông  .
“Bốp” một tiếng, thầy giám thị đập nát con mắt của , giống như đập c.h.ế.t một con côn trùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ho-nu-me-huong/chuong-5.html.]
“Cái quái gì thế,  cứ tưởng là côn trùng.” Con mắt duy nhất còn  của thầy giám thị đỏ ngầu, run rẩy dữ dội trong hốc mắt: “Thì  là nhãn cầu của .”
Ông  vung tay, nhãn cầu vỡ nát như quả mọng chín nẫu, rơi xuống giày ông , để  một vết m.á.u  đôi giày da cao cấp trị giá năm con  .
“Thì …   c.h.ế.t .”
 nức nở một tiếng,  khi thầy giám thị vươn tay tóm lấy , liền chạy thục mạng.
 dù  chạy nhanh đến ,  vẫn  thể thoát khỏi đám “bóng ma” phía .
“Chúng tao đều c.h.ế.t .
Tại  mày   chết?
Mày cũng    .
Mày cũng nên chết.”
Trong những lời nguyền rủa đầy oán độc đó,  ngã xuống.
Tên côn đồ và bọn chúng lao tới.
14
Khoảnh khắc chúng chạm  , tấm vải liệm vẫn luôn quấn quanh    tuột .
Nó như một con rắn, quấn lấy tên côn đồ và bọn chúng,  đó siết chặt  ngừng, khiến xương cốt của tên côn đồ và bọn chúng phát  tiếng kẽo kẹt chói tai.
Thế nhưng, những tiếng nguyền rủa độc ác của chúng vẫn  biến mất:
“Mày  thoát  .”
“Mày sẽ giống như bọn tao.”
…
Sức ô nhiễm của những tiếng nguyền rủa  quá mạnh,  một khoảnh khắc    cắt đứt tai .
Ngay khi  sắp   suy sụp, những âm thanh đó đột nhiên biến mất. Cửu Thúc xuất hiện  mặt , vươn tay kéo  dậy: “Sợ lắm đúng ? Yên tâm ,   .”
Cửu Thúc  rằng, khi t.h.i t.h.ể đứa bé  đưa lên đỉnh cột cờ, ông   cảm nhận  khí tức của bạn cùng bàn , vì   kịp  với chúng  một lời nào, liền vội vàng  siêu độ cô .
“Bây giờ, trong ngôi trường    còn quỷ sát nữa .” Thần sắc của Cửu Thúc ẩn hiện chút cuồng nhiệt,  chằm chằm  : “Con  an  .”
 thở phào nhẹ nhõm,   lời cảm ơn Cửu Thúc. Thế nhưng,  ngửi thấy một mùi tử khí nhàn nhạt.
Ban đầu,  còn tưởng là mùi tử khí     biến mất, còn  hỏi Cửu Thúc chuyện  là .
Đợi đến khi  nhận  nguồn gốc thực sự của mùi tử khí là Cửu Thúc thì  muộn.