Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 232: Tại sao?
Cập nhật lúc: 2025-10-07 04:20:13
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kỷ Vân Thư cũng ngoan ngoãn ăn, nhưng chỉ ăn một lát, liền đặt đũa xuống.
Cảnh Dung ép nàng nữa, cho dọn đồ ăn .
Sau đó, nghiêm túc hỏi nàng, “Trong lòng nàng, đang nghĩ đến vị Tô đó !”
Ngạch!
Giống như đột nhiên cạy mở trái tim, một luồng gió lạnh ùa , Kỷ Vân Thư bất ngờ lạnh một cái.
Nàng chằm chằm , suy nghĩ một hồi, cúi đầu xuống.
Cảnh Dung thì duỗi tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giữa đôi mắt, là nỗi buồn và mất mát thể che giấu.
Chỉ , “Bản vương kẻ ngốc, suy nghĩ trong lòng nàng, , chỉ là hỏi đến thôi.”
“Ta…”
“Thôi, bản vương .”
Một lời phủ quyết!
Làm hổ!
Kỷ Vân Thư cũng thật sự nữa.
Hai cứ thế lâu…
Đến giờ Dậu!
Cảnh Dung cũng gần như rời .
Mà Cảnh Dung , Kỷ Vân Thư đóng cửa , một bộ nữ trang, tháo mặt nạ mặt xuống. Vết sẹo đó, nếu kỹ, căn bản thấy.
Nàng trang điểm nhẹ nhàng, búi một kiểu tóc đơn giản, dùng một cây trâm gỗ cài hai bên tóc lên.
Đơn giản, nhưng thanh nhã như đóa sen nở.
Chờ đến khi trời dần tối, nàng cầm một chiếc đèn lồng, cửa.
Đến một tòa thành lâu sớm bỏ hoang ở phía tây kinh thành!
Bức tường loang lổ, rêu xanh bám bậc đá, thêm đó là mái ngói vỡ nát, tòa thành lâu , trông vô cùng quỷ dị.
Trên trời, lất phất mưa phùn, mái tóc đen như thác nước, dường như nhuốm một lớp sương, ánh trăng cô độc, lấp lánh ánh bạc.
Thân hình nhỏ gầy thẳng tắp của nàng, từ từ lên thành lâu!
Gió lạnh ùa , thể nàng khẽ run, chiếc đèn lồng trong tay cũng lung lay, ngọn lửa màu cam đó men theo từng phiến đá xanh, đến đài thành lâu.
Ở đó, Tô Tử Lạc đang đợi nàng.
Liệt Nhi bên cạnh.
Giờ phút , chỉ hai họ.
Tô Tử Lạc cũng đầu nàng, nhưng thấy tiếng bước chân nhỏ, giữa mày, chỉ khẽ nhíu một chút.
Lại gợn sóng!
Kỷ Vân Thư đến bên cạnh , đặt chiếc đèn lồng trong tay sang một bên, chiếu gương mặt nghiêng của Tô Tử Lạc.
Một , một !
Trong gió lạnh, hai hồi lâu gì.
Mãi cho đến…
Chiếc đèn lồng đặt tường thành gió thổi rơi xuống, rơi xuống mảnh đất đen kịt bên .
Ánh nến cũng tắt ngay khoảnh khắc rơi xuống.
Bỗng chốc, đáy mắt Kỷ Vân Thư đỏ lên, nghiêng mắt, về phía Tô Tử Lạc, hỏi một câu.
“Chúng , cũng giống như ?”
Giống như ngọn đèn tắt!
Tô Tử Lạc đáp , ánh mắt về phía xa!
“Trước đây, thường nghĩ, nếu một , thể cam tâm tình nguyện vì chuyện, nghĩ, nhất định sẽ sinh tử, dù cả đầy thương tích!”
Người đến, tự nhiên cũng là Kỷ Bùi!
Nghe đến đây, Tô Tử Lạc chỉ mím môi, hỏi một câu “Hắn đối với nàng quan trọng?”
“Ừm, quan trọng!”
Nói xong, Kỷ Vân Thư nở nụ , vẻ mặt hạnh phúc, tiếp tục , “Ta còn nhớ, năm đó đầu tiên thấy , lưng Kỷ Hoàn, cúi đầu thật sâu, mặc một bộ trường bào màu trắng, lúc đó, thật sạch sẽ, thật ngây ngô, đôi mắt trong trẻo đó, cả đời cũng sẽ quên.”
“Hắn , bảo đợi , cho nên vẫn luôn đợi, dù đợi bao lâu cũng đợi, dù c.h.ế.t mặt , vẫn đợi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-232-tai-sao.html.]
Hơi chút kích động!
Nghe nàng xong những lời , đôi mắt bình tĩnh của Tô Tử Lạc, cũng dần dần đỏ lên.
Đôi tay nắm chặt tay vịn xe lăn, vô cùng dùng sức.
Kỷ Vân Thư hít hít mũi, đột nhiên nghẹn ngào hỏi .
“Tại ? Chúng , tại biến thành như !”
“…”
“Nói cho , tại ? Mấy năm nay, ngài rốt cuộc ?”
Cuối cùng khống chế mà rơi nước mắt!
Dù Tô Tử Lạc , Kỷ Vân Thư cũng xác định.
Hắn, chính là Kỷ Bùi!
Kỷ Bùi mà nàng đợi hai năm.
“Xin !” Tô Tử Lạc đột nhiên .
Xin ?
Kỷ Vân Thư lắc đầu, một tiếng, “Chỉ thôi ? Ngoài xin , gì khác?”
Một lúc , Tô Tử Lạc đối diện với đôi mắt đẫm lệ của nàng, vẻ mặt áy náy và khổ sở.
“Xin , Thư Nhi, ngoài những lời xin , nên gì.”
“Ngài cuối cùng, cũng chịu gọi là Thư Nhi!”
Nàng lóc xổm xuống, ngẩng đầu , một đôi tay, đặt lên đùi , trong lòng nhói đau.
Tô Tử Lạc duỗi tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, sợ vỡ nát !
“Thư Nhi ngoan của , xin , mấy năm nay, đối với nàng là sự dày vò, đối với , ?”
Lần đầu tiên, Tô Tử Lạc nghẹn ngào như .
Kỷ Vân Thư: “Ngài rốt cuộc trải qua chuyện gì, ngày hôm đó khi mang khỏi Kỷ phủ, ngài rốt cuộc trải qua chuyện gì?”
Nhớ chuyện hai năm , sắc mặt Tô Tử Lạc trầm xuống, hồi lâu, mới , “Có lẽ trời cao thật sự thương hại , để c.h.ế.t chiến trường, cũng để cha nàng dùng roi đ.á.n.h c.h.ế.t. Kỷ Nguyên Chức mang theo , ném ở bãi tha ma, cố gắng bò ngoài, cẩn thận lăn xuống sườn núi, ngã gãy chân, , mấy Khúc Khương, cứu về Khúc Khương.”
“Cho nên cũng lúc đó, ngài nhớ tất cả chuyện ?”
“Ừm!”
“Vậy ngài…”
Kỷ Vân Thư xong, Tô Tử Lạc liền , “Năm năm , trận chiến ở Thương Thủy giữa Đại Lâm và Khúc Khương, nàng hẳn là chứ.”
Nàng gật đầu!
“Kỷ Lê chủ soái, thống lĩnh mười tám vạn đại quân. Phụ , thì phụng mệnh Khúc Khương vương nghênh chiến. Trên chiến trường, tận mắt thấy phụ , Kỷ Lê g.i.ế.c, cũng thương, nhớ gì cả.”
Nói đến đây, lời của Tô Tử Lạc, mang theo một sự tàn nhẫn.
Dù, Kỷ Lê c.h.ế.t, vẫn hận!
Kỷ Bùi của năm đó, vốn nên ôn văn nho nhã, nhưng Tô Tử Lạc của hiện tại, nàng thấy xa lạ.
Kỷ Vân Thư hỏi, “Vậy thì, từ đầu, mục đích của ngài, căn bản là hai tòa thành trì đó, mà là Kỷ Lê, đúng ?”
“Cả hai đều là.”
“Đây cũng là lý do ngài đến tìm ?”
Đối với câu hỏi , Tô Tử Lạc lựa chọn im lặng!
sự im lặng đó, chứng minh rằng đúng là như .
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Kỷ Vân Thư hít một thật sâu.
Nói, “Ngài rõ ràng vẫn luôn đợi ngài, dù ngài thù oán báo, vua trung thành, cũng nên bỏ mặc lâu như .”
Tô Tử Lạc khổ hai chân của .
“Ta như , thể đến tìm nàng.”
“Ta để ý!” Kỷ Vân Thư kiên định .
Nàng thể để ý chứ?
Đợi hai năm, chẳng là vì ?
Cảm giác đau lòng, dâng lên trong lồng ngực, dường như nghẹt thở.
Mà Tô Tử Lạc, trong lòng đau!