Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 389: Thanh mai, mưa rơi, thuyền con, quân tử
Cập nhật lúc: 2025-12-06 23:28:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vậy ngươi huyện Ngự Phủ gì?"
Triệu Hoài cúi đầu, một lúc lâu vẫn đáp lời. Mãi đến khi tên đàn em đưa bầu rượu đến mặt, mới nhận lấy, ngẩng đầu Mộ Nhược một cái.
Hắn : "Đi thăm một cố nhân."
"Ồ? Không ngờ đại đương gia trại Cao Sơn cũng cố nhân cơ đấy."
"Lời của ngươi là ý gì?" Triệu Hoài chất vấn.
"Không gì, chỉ là buột miệng thôi, ngươi kích động thế gì?" Nói Mộ Nhược hất cằm về phía cánh tay cụt của , thẳng thắn : "Ta cho ngươi , tay ngươi tuy nhưng vẫn cẩn thận. Ta thấy thời tiết dạo , mưa chẳng bao giờ mới tạnh, vết thương mà dính ẩm thì sẽ để di chứng đấy."
Triệu Hoài hừ một tiếng: "Không c.h.ế.t là ."
Thấy , Mộ Nhược lạnh, lảo đảo dậy về chỗ Cảnh Dung.
Ngồi xuống, hạ giọng báo cáo: "Triệu Hoài chỉ là một hán t.ử cứng cỏi mà miệng còn kín, nhất quyết chịu ."
Hóa tên sang đó để thám thính tin tức.
Cảnh Dung liếc về phía Triệu Hoài, cầm que củi chọc đống lửa, : "Người đến ý , ngươi cũng để ý chút ."
"Yên tâm, sẽ để tâm can bảo bối của ngươi cướp nữa ." Mộ Nhược trêu chọc.
Cảnh Dung trừng mắt : "Uống rượu của ngươi ."
"Được , uống rượu của , ngươi nghịch lửa của ngươi. Đêm mưa tầm tã thế , thích hợp nhất là một ."
Nói xong, Mộ Nhược dậy ngoài.
Kỷ Vân Thư theo bóng lưng Mộ Nhược, đẩy Vệ Dịch sang phía Lang Bạc. "Ở cùng Lang đại ca của một lát nhé."
Vệ Dịch dụi mắt: "Dạ." Rồi ôm lấy cánh tay Lang Bạc, tiếp tục ngủ.
Sắc mặt Lang Bạc lập tức tái mét! Đám thị vệ bên cạnh mà !
Kỷ Vân Thư định dậy ngoài thì Cảnh Dung giữ : "Ngồi yên đấy, đừng chạy lung tung."
"Ta chỉ ngoài hóng gió một lát thôi, ngay mà."
Cảnh Dung ngoài, trong lòng hiểu rõ, dặn dò: "Đừng ở cùng tên Mộ Nhược đó lâu quá, kẻ say rượu việc thường dùng não ."
"Biết ."
Nàng đáp lời bước khỏi ngôi miếu hoang. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, càng thêm xối xả, từng hạt mưa to như hạt châu rơi xuống nền đất lồi lõm, vang lên những tiếng lộp bộp. Từng cơn gió lạnh luồn thấu xương, như kiến cắn.
Mộ Nhược ở hành lang bên ngoài, một chân gác lên, dựa cột ngửa cổ uống rượu.
Bầu trời đen kịt, ánh sáng lờ mờ hắt qua những giọt mưa rơi xuống từ mái ngói, chiếu lên vai , trông phần thê lương.
Kỷ Vân Thư lặng lẽ tới, xuống đối diện , ngẩng đầu màn mưa dứt.
Nàng ngâm nga: "Thanh mai lúc nào, mưa rơi xa xăm, thuyền con một chiếc, quân t.ử rượu nồng..."
Khóe miệng nàng vương nát , trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên nét dịu dàng như nước của con gái.
Mộ Nhược bật , dốc một ngụm rượu miệng: "Hóa Kỷ chỉ phá án giỏi mà thơ cũng tệ."
"Vài câu thơ con cóc, ai mà chẳng ."
"Thanh mai, mưa rơi, thuyền con, quân tử. Thú vị, thú vị." Hắn uống thêm một ngụm rượu!
Kỷ Vân Thư , hít một khí lạnh, hỏi: "Mạc công tử, thể hỏi một câu ?"
"Cứ tự nhiên."
"Rượu , thêm một ly thể giải sầu, thiếu một ly thì ?"
Hửm? Câu hỏi thú vị đấy!
Mộ Nhược nheo mắt suy nghĩ, ngón tay gõ nhẹ thái dương, đáp: "Thêm một ly giải sầu, thiếu một ly... tỉnh nổi."
Rồi bắt đầu uống rượu, từng ngụm từng ngụm.
Kỷ Vân Thư : "Trong lòng Mạc công t.ử vẫn buông bỏ một . Rượu thể khiến quên hết thảy, nhưng cũng thể khiến nhớ tất cả. Trong cơn say, sầu dễ giải; lúc tỉnh mộng, tình khó vơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-389-thanh-mai-mua-roi-thuyen-con-quan-tu.html.]
Giọng êm dịu như ngọc rơi. Mộ Nhược gì, chỉ khóe môi vẫn vương nụ . Mùi rượu thoang thoảng hòa làn mưa bụi, dần dần tan biến...
Hai bên ngoài hồi lâu. Kỷ Vân Thư thấy Mộ Nhược say, dựa cột lim dim mắt, bầu rượu tay rơi xuống đất đ.á.n.h "choang" một tiếng.
Nàng nhẹ nhàng dậy định , mới vài bước thì lưng vang lên tiếng Mộ Nhược: "Kỷ cô nương, đa tạ."
Nàng đáp , khóe môi khẽ , bước trong.
Mọi bên trong đều dựa đống lửa ngủ say. Nàng nhẹ nhàng xuống, nào ngờ Cảnh Dung mở mắt, nắm lấy tay nàng, xoa xoa.
Lạnh quá!
"Tay con gái vốn nên dùng để cầm kỳ thi họa, thêu thùa may vá, ai như nàng, sờ t.h.i t.h.ể thì lúc nào cũng lạnh băng."
Kỷ Vân Thư nhạt, nắm bàn tay to lớn của Cảnh Dung, âu yếm vuốt ve những vết chai dày trong lòng bàn tay .
"Dưới gầm trời , gì vị Vương gia nào tay nhiều chai sạn như thế chứ?"
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Nói thì bổn vương và nàng đúng là trời sinh một cặp."
"Ai là trời sinh một cặp với chứ?"
"Sao? Lại câu 'Ngươi là Vương gia, là thứ dân' ?" Cảnh Dung nghiêng đầu hỏi. Câu vẫn luôn là cái gai trong lòng !
Kỷ Vân Thư mím môi, cụp mắt xuống, lát ngước lên : "Câu đó, thu hồi."
"Thu hồi? Lời thu hồi ."
"Ta thu hồi là thu hồi, coi như từng ."
"Nếu cho phép thì ?"
"Hả?" Kỷ Vân Thư khó hiểu.
Cảnh Dung nắm chặt bàn tay gầy guộc thon dài của nàng, thâm tình nàng: "'Ngươi là Vương gia, là thứ dân', hai câu bổn vương sẽ luôn ghi nhớ. Chính vì phận đôi khác biệt nên mới trải qua nhiều trắc trở như . Đi đến ngày hôm nay thật dễ dàng, vì thế bổn vương mới càng thêm trân trọng nàng, yêu thương nàng, cả đời , kiếp đều đổi."
Lời đường mật tuôn như suối! Cũng may xung quanh đều ngủ, nếu chắc nổi da gà hết lượt.
Đột nhiên ——
Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng động. Tiếng bước chân hỗn loạn dồn dập vọng từ bên ngoài ngôi miếu, kèm theo giọng ồm ồm của mấy gã đàn ông.
"Nhanh, nhanh lên, cơn mưa đúng là phiền c.h.ế.t ."
"Tại ngươi cả đấy, đêm cái gì."
"Sao trách ?"
...
Ba bốn lục tục kéo ! Ai nấy đều ướt như chuột lột, đến nơi liền rũ nước mưa , đưa tay phủi bạch bạch. Động tĩnh lớn, đ.á.n.h thức cả đám trong miếu dậy, ai nấy đều trố mắt mấy .
Nửa đêm nửa hôm, phá giấc mộng của .
Mấy gã đàn ông trạc ba bốn mươi tuổi cũng chú ý đến hai nhóm của Cảnh Dung và Triệu Hoài. Thấy họ đeo kiếm thì cũng cầm đao, theo bản năng liền sợ hãi.
Một gã to gan trong đó chắp tay, nở nụ khiêm tốn: "Các vị, phiền , phiền . Bên ngoài mưa to quá, chúng từ thành Du Châu , thật sự hết cách nên mới đây trú mưa."
Nói gã kéo mấy tìm một đất trống xuống, cũng nhóm một đống lửa.
Mọi đ.á.n.h thức, rốt cuộc cũng khó ngủ .
Trong đám mới đến một lão hán, móc từ tay nải một cái bánh bao hơ lửa, quan sát hai nhóm của Cảnh Dung và Triệu Hoài, hỏi: "Các vị định thành ?"
Không ai trả lời!
"Nếu định thành thì khuyên các vị đừng , trong thành đang loạn lắm."
Hửm? Mọi khó hiểu.
Lang Bạc lên tiếng hỏi: "Thành Du Châu xảy tai họa gì ?"
"Còn nghiêm trọng hơn cả tai họa, là c.h.ế.t ."