Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 393: Thường gia tiểu thư
Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:07:41
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường An Sở!
Kỷ Vân Thư ngượng nghịu, gì nữa.
Văn Lệnh Dương : "Văn mỗ tìm Phòng đại nhân một chút, phiền xem hồ sơ nữa. Nếu chỗ nào rõ, cứ gọi bất cứ lúc nào."
Văn Lệnh Dương khỏi, Trương bộ đầu liền : "Kỷ cô... Kỷ , Văn sư gia nha môn hai năm, con , chỉ thông minh mà hiệu suất việc cũng cao."
"Sao Trương bộ đầu khen Văn sư gia thế?"
"Không giấu gì , thật ..." Trương bộ đầu ngượng ngùng, vẻ mặt thật thà : "Muội nhà ngưỡng mộ Văn sư gia, mà ca ca, tự nhiên cũng chút tư tâm."
Phụt ——
Kỷ Vân Thư cúi đầu nén : "Hóa là . Ta thấy Văn sư gia tuấn tú lịch sự, hành sự cẩn trọng, đúng là hiếm . Mắt của ngươi tồi ."
" , đúng ."
"Có điều, tại hạ một chỗ rõ."
Trương bộ đầu hỏi: "Tiên sinh cứ ."
"Văn sư gia thông minh như , đỗ tú tài, theo lý nên kinh tiếp tục thi cử, chịu việc vặt ở nha môn hai năm nay?"
Trương bộ đầu: "Văn sư gia căn bản thi cử, trúng Trạng nguyên cũng chỉ là cái danh hão, chi bằng một sư gia nhỏ ở thành Du Châu cho tự tại."
Ừm! Không màng danh lợi, đáng ngưỡng mộ. Kỷ Vân Thư ôn hòa gật đầu.
Quay bàn, nàng xem hồ sơ vụ án một nữa. Đợi trời tối hẳn, nàng tìm Phòng Minh Tam.
Phòng Minh Tam đang rầu rĩ vì vụ án. Một hai tháng nay ông ăn ngon ngủ yên, tiều tụy nhiều. Thấy Kỷ Vân Thư đến tìm, tưởng vụ án tiến triển, ông vội hỏi: "Kỷ , manh mối gì ?"
Ông đùa đấy ?
"Phòng đại nhân, tại hạ chỉ mới xem qua hồ sơ để nắm tình hình thôi. Nội dung cụ thể còn đến xem hiện trường và t.ử thi mới kết luận ."
Phòng Minh Tam gật đầu: "Bản quan hiểu ."
Ông vẫy tay lệnh cho hai tiểu bộ khoái: "Mau đến Thường phủ một chuyến, thông báo với họ tạm thời hạ táng Thường lão gia, còn nghiệm thi một nữa."
"Rõ!" Tiểu bộ khoái chạy biến .
Phòng Minh Tam chỉ bên ngoài: "Kỷ , trời cũng còn sớm, là nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hãy đến Thường phủ."
"Không cần, vụ án cấp bách."
Dù Cảnh Dung cũng chỉ cho nàng năm ngày, nàng lãng phí thời gian. Nghỉ ngơi để hãy .
Thấy nàng kiên quyết như , Phòng Minh Tam liền lệnh, dẫn theo của nha môn, thông báo cho Văn Lệnh Dương mang theo giấy bút, cùng đến Thường phủ.
Vừa khỏi cửa, Cảnh Dung liền theo.
"Bổn vương cùng các ngươi." Mặt lạnh tanh!
Phòng Minh Tam tiến lên: "Vương gia, ngài cứ nghỉ ngơi , bên cạnh Kỷ hạ quan, quyết để xảy chuyện gì ."
Cảnh Dung hừ lạnh một tiếng, phất tay áo chắp lưng, chằm chằm Kỷ Vân Thư: "Bổn vương tin Phòng đại nhân, mà là tin Kỷ ."
Hả? Lời là ý gì? Kỷ Vân Thư giật giật khóe mắt, bĩu môi, thể phản bác. Quả thực, trong mắt Cảnh Dung nàng chính là cái " chổi" gây họa!
...
Đoàn đến Thường phủ!
Cửa hai gã sai vặt mặc tang phục, cổng lớn đóng chặt, ngay cả vòng sắt cửa cũng bọc vải trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-393-thuong-gia-tieu-thu.html.]
Trên đường , Phòng Minh Tam cũng kể sơ qua tình hình Thường phủ cho Kỷ Vân Thư.
Ở thành Du Châu, Thường phủ coi là nhà giàu . Thường lão gia giàu từ nghề tơ lụa, hầu như lũng đoạn việc buôn bán tơ lụa cả thành Du Châu. Tuy nhiên, Thường lão gia là lương thiện, lễ tết thường phát gạo phát cháo, danh tiếng , tự nhiên kẻ thù. Cái c.h.ế.t đột ngột quả thực kỳ lạ.
Nếu nhà hại thì cũng hợp lý. Khi còn sống Thường lão gia đối xử với hầu , hào phóng, ai cũng gọi ông là Bồ Tát sống. Ông c.h.ế.t , trong phủ cũng chẳng lợi lộc gì. Hơn nữa cũng tồn tại chuyện tranh giành gia sản, vì khi vợ cả mất cách đây bảy năm, ông hề tái hôn. Dưới gối chỉ một cô con gái!
Loại trừ những khả năng thì còn gì nữa? Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát nhưng kết luận.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Mọi đến linh đường ở hậu viện Thường phủ. Quan tài vẫn đặt giữa nhà, xung quanh treo lụa trắng, thắp hương nến. Cửa đặt một cái chậu phủ vải đen, bên đặt một đóa hoa trắng.
Góc cửa treo hai chiếc đèn lồng trắng đung đưa theo ánh trăng. Dưới đèn lồng treo hai miếng ngọc bội buộc bằng dây đen. Đây là phong tục thường thấy của những gia đình giàu .
Trong linh đường, Thường gia tiểu thư đang quỳ một bên, mặc tang phục, đội mũ tang, cúi đầu nức nở. Bà v.ú bên cạnh thỉnh thoảng an ủi vài câu nhưng tác dụng.
Thấy nhiều đến , quản gia Thường phủ đón tiếp, liếc Cảnh Dung và Kỷ Vân Thư phía với Phòng Minh Tam: "Phòng đại nhân, đó ngỗ tác nha môn nghiệm thi mà? Sao giờ nghiệm nữa?"
Phòng Minh Tam nghiêng chỉ Cảnh Dung: "Thường quản gia, đây là Dung Vương."
"Dung Vương?" Thường quản gia ngẩn , vội quỳ xuống đất: "Tiểu nhân tham kiến Vương gia, Vương gia giá lâm, tiếp đón từ xa, xin thứ tội."
Cảnh Dung nheo mắt, phất tay: "Đứng lên , cần đa lễ."
Thường quản gia lúc mới run rẩy dậy, dám ngẩng đầu, kính sợ sợ hãi.
Phòng Minh Tam chỉ Kỷ Vân Thư giới thiệu: "Vị là Kỷ , vụ án sẽ do phụ trách, cho nên mới đưa đến đây, phiền Thường lão gia hoãn hạ táng một ngày."
"Hóa là ."
Thường quản gia liếc Kỷ Vân Thư một cái, khom sang bên, tay hướng về phía linh đường: "Thi thể lão gia nhà ở bên trong, cứ tự nhiên."
Kỷ Vân Thư gật đầu, bước .
Vừa đến bên quan tài, Thường gia tiểu thư vẫn đang quỳ bỗng lên tiếng: "Ngươi là ai?"
Giọng nghẹn ngào, nhỏ nhẹ như tiếng liễu rủ mặt hồ. Kỷ Vân Thư xuống, bắt gặp đôi mắt sưng đỏ đẫm lệ của nàng. Cô bé chừng mười tuổi, dáng nhỏ nhắn, bắt đầu trổ mã, quỳ mặt đất run rẩy.
Kỷ Vân Thư đáp: "Tại hạ họ Kỷ."
"Ngươi đến điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha ?"
"Ừ."
"Vậy, ngươi thể tìm ai g.i.ế.c cha ?"
"Nếu là g.i.ế.c, thể."
"Cha thương lắm, cha c.h.ế.t , nữa."
Mũi Thường gia tiểu thư cay cay, đôi mắt to tròn chằm chằm nàng.
Kỷ Vân Thư đến mặt cô bé, xuống xoa đầu hỏi: "Muội tên là gì?"
"Nhất Ngôn."
"Tên lắm."
"Tên là do nương đặt, nhưng nương mất , giờ cha cũng mất ."
Nghe thật đáng thương!
Kỷ Vân Thư : "Nhất Ngôn, về phòng ngủ một giấc thật ngon , sáng mai còn đưa tang cha nữa."
Bà v.ú bên cạnh mấp máy môi, thầm nghĩ khuyên bao nhiêu mà tiểu thư chịu , mới đến khuyên nổi?
Nào ngờ, Thường Nhất Ngôn gật đầu.