Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 403: Ngựa còn có lúc trượt chân, huống chi là người
Cập nhật lúc: 2025-12-07 23:07:42
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Triệu Hoài!"
Nàng suýt nữa thì quên mất, từ huyện Sơn Hoài đến thành Du Châu, nhóm Triệu Hoài vẫn luôn theo bọn họ.
——
"Chẳng họ cũng huyện Ngự Phủ ? Giờ chắc rời khỏi thành Du Châu ." Nàng hồ nghi!
Cảnh Dung vẻ mặt bất đắc dĩ : "Người của Triệu Hoài ngày nào cũng canh gác ngoài cửa huyện nha, mắt cứ chằm chằm cửa. Bổn vương mấy định bắt hỏi cho lẽ, nhưng thấy bọn chúng cũng ý đồ gì khác nên thôi."
"Nói như thì họ huyện Ngự Phủ cái gì, rõ ràng là bám theo chúng ."
"Mặc kệ , tạm thời so đo chuyện đó. Nguồn gốc của hình xăm mới là cấp bách nhất. Dù Triệu Hoài cũng là trong giang hồ, chắc hẳn chút ít. Bổn vương sai mời đến nha môn một chuyến, hỏi là ngay."
Kỷ Vân Thư gật đầu: "Cho mang bức vẽ hình xăm cho xem."
"Ừ."
Sau khi từ nghĩa địa trở về nha môn, Cảnh Dung sai Lang Bạc đích một chuyến.
Bên ngoài nha môn! Cách đó xa, hai bóng nép góc tường, thỉnh thoảng quan sát tình hình nha môn, dám lơ là giây phút nào.
Lang Bạc khỏi nha môn liền thấy hai cặp mắt chằm chằm về phía . Hắn khẩy một tiếng về phía đó. Hai kẻ nấp góc tường thấy tới định lẩn , nào ngờ cuối cùng vẫn Lang Bạc tóm gọn. Bị chặn ở ngõ cụt!
Hai run rẩy hỏi: "Ngươi gì?"
"Làm gì ?" Lang Bạc . "Hai ngày nay các ngươi cứ chằm chằm nha môn, mới là hỏi các ngươi gì mới đúng."
"Chúng chằm chằm."
"Bị bắt quả tang còn chối . Thế nào, mời các ngươi trong một chút ? Pha ấm tâm sự."
Hai tên , nuốt nước bọt. Vẫn cố cãi: "Chúng chỉ ngang qua thôi."
"Có đại đương gia các ngươi sai các ngươi ?"
"Không ."
Hai ngụy biện, đối thủ của Lang Bạc nên dám cứng miệng, kẻo đ.á.n.h cho một trận nhừ tử.
Lang Bạc lạnh lùng chúng, ánh mắt " thấu tất cả" nheo . Hắn vạch trần nữa mà nhét một tờ giấy tay chúng.
"Về hỏi đại đương gia các ngươi xem nhận hình xăm . Nếu nhận thì bảo mau đến nha môn một chuyến. Nhớ kỹ, đây là chuyện quan trọng. Nếu các ngươi lỡ việc, sẽ bắt các ngươi nha môn, cho nếm thử mười đại khổ hình của Đại Lâm đấy."
Cảnh cáo xong, Lang Bạc tiêu sái xoay bỏ !
Hai tên còn ngơ ngác . Sợ lỡ việc thật sẽ dùng khổ hình, chúng vội vàng chạy báo tin cho Triệu Hoài.
...
Hậu viện nha môn!
Kỷ Vân Thư rửa tay xong liền ghế đá suy nghĩ, trong đầu là chuyện vụ án. Hình xăm? Vòng tay? Mặt nạ da ? Đôi giày chân? Nạn nhân thắt cổ? Còn cả bộ quần áo dính vết bẩn nữa?
Tất cả những thứ nếu liên hệ thì là liên hệ gì? Hiện tại trong đầu nàng các manh mối cứ xoay vòng vòng.
Đột nhiên ——
"Kỷ đang nghĩ gì thế?" Giọng Văn Lệnh Dương vang lên.
Nàng thu hồi suy nghĩ, thấy xuống ghế đối diện.
"Văn sư gia tìm tại hạ việc gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-403-ngua-con-co-luc-truot-chan-huong-chi-la-nguoi.html.]
"Không gì, chỉ là ngang qua thấy đang suy tư nên hỏi xem giúp gì ?"
Giọng điệu khiêm tốn của bậc quân tử, trầm ấm dễ ! Gương mặt quả thực vài nét giống Kỷ Bùi. Nếu kỹ sẽ dễ cuốn hút.
Kỷ Vân Thư nhạt đáp : "Thực cũng là chuyện vụ án, nhiều thứ dồn quá khiến rối trí."
" là thông minh, vụ án nhất định sẽ phá ."
"Ngựa còn lúc trượt chân, huống chi là !" Kỷ Vân Thư khiêm tốn đáp!
Văn Lệnh Dương gật đầu , quan sát nàng kỹ hơn. Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, đôi mắt to tròn long lanh hàng mi cong vút như ngưng tụ ánh sáng sâu thẳm, toát lên vẻ trầm tĩnh u buồn.
Khí chất cả thiếu vài phần cứng rắn của nam tử, thêm vài phần nhu mì của nữ nhi. Nếu nam nhân, chắc chắn là một mỹ nhân.
Kỷ Vân Thư đến mất tự nhiên, bèn hỏi: "Mặt tại hạ dính bẩn ?"
Nói nàng lấy tay áo lau nhẹ mặt.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
"Không , chỉ là cảm thấy nho nhã, am hiểu nghiệm thi vẽ tranh, phá những vụ án hóc búa, thật khiến ngưỡng mộ. Văn mỗ mà một nửa của thì mấy."
"Văn sư gia quá lời , tại hạ cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, kiến thức nông cạn đáng nhắc tới. Ngược Văn sư gia nhiều sách vở, tài năng trác tuyệt, ngay cả chữ cũng nhập mộc tam phân, cứng cáp hồn. Lẽ nên tiếp tục khoa cử, thăng quan tiến chức. Trương bộ đầu Văn sư gia ham danh lợi tranh đoạt, là đạm bạc, thà ở thành Du Châu sống an nhàn tự tại chứ dấn chốn quan trường. Tâm cảnh tại hạ bì kịp?"
"Khách sáo, khách sáo! Ta chỉ là một kẻ thô kệch thôi."
Hai tâng bốc qua nhưng lời nào cũng chân thành!
Văn Lệnh Dương hỏi: "Tiên sinh là Cẩm Giang?"
"Phải."
"Cẩm Giang ở vùng Bắc Lương, khí hậu tuy lạnh lẽo nhưng cũng giống như trấn nhỏ vùng Giang Nam, là một nơi ." Hắn hỏi tiếp: "Cẩm Giang như , vì đến kinh thành?"
Kỷ Vân Thư: "Dòng đời xô đẩy thôi."
Văn Lệnh Dương : "Lần Dung Vương đến huyện Ngự Phủ điều tra vụ bạc chẩn tai, cũng cùng. Có thể thấy Dung Vương tin tưởng . Người kinh thành là nơi đầm rồng hang hổ, nhưng Dung Vương che chở bên cạnh cũng coi như chỗ dựa vững chắc. Hơn nữa Dung Vương còn đưa cùng đến huyện Ngự Phủ, chứng tỏ đối đãi với hề tầm thường."
Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì chẳng đang bảo nàng bám đại gia ? Này ! Ta trai bao nhé! Cho dù sự thật đúng là thì ngươi cũng cần toạc móng heo thế chứ?
Đối với lời , Kỷ Vân Thư thầm để ý trong lòng nhưng giọng điệu vẫn hòa nhã: "Văn sư gia e là hiểu lầm , tại hạ cùng Vương gia huyện Ngự Phủ là vì mỗi một việc quan trọng."
Văn Lệnh Dương vẻ hiểu, gật gật đầu hỏi tiếp: "Vậy vì chuyện gì?"
"Một chuyện vặt thôi, dài dòng lắm."
Nàng ! Cũng may Văn Lệnh Dương kiểu thích truy hỏi đến cùng, ý dừng chủ đề .
Vừa còn hỏi đáp rôm rả, giờ bỗng nhiên im lặng. Không khí giữa hai chợt trở nên gượng gạo!
Đang lúc Văn Lệnh Dương định cáo từ thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào. Nghe giọng là ngay Vệ Dịch!
Kỷ Vân Thư bật dậy, bước nhanh sân.
Chỉ thấy Vệ Dịch đang xổm đất, hai tay ôm đầu, miệng lẩm bẩm ngớt: "Ta cố ý..."
Trước mặt là một nữ t.ử áo xanh, chừng mười sáu mười bảy tuổi, trông thanh tú như con nhà gia giáo nhưng lúc vẻ mặt hung dữ, hai tay chống nạnh, mất khí chất thục nữ. Đôi lông mày xếch lên là ngay kiểu tiểu thư đỏng đảnh tùy hứng. Có vài nét giống Cảnh Huyên lúc giở thói ngang ngược.
Cô gái chỉ Vệ Dịch đang đất, cao giọng quát: "Đều tại ngươi, bát cháo bông tuyết vất vả nấu cả ngày trời ngươi đổ hết , đền cho !" Nàng dậm chân!
"Ta cố ý."
"Nói một câu cố ý là xong ? Ngươi bát cháo bông tuyết tốn bao nhiêu tiền ?"
Cô gái rơm rớm nước mắt, tức tiếc bát cháo đổ đất. Hóa vẫn là vì tiền.