Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 429: Bất tri bất giác, trời đã sáng
Cập nhật lúc: 2025-12-09 03:52:47
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đó là t.h.u.ố.c độc!”
Vân Đồng Dương kinh ngạc thốt lên:
“Ngươi cái gì? Không t.h.u.ố.c độc?”
Lý Minh Châu từ từ ngẩng đầu, Vân Đồng Dương đang xanh mặt, : “Đó chỉ là một bát t.h.u.ố.c mê bình thường thôi, hề bỏ độc trong đó. Đại ca, Đơn Nhi chỉ là một đứa trẻ, nhẫn tâm tay, nhưng thì .”
“Ngươi...”
Vậy , con trai của Nhị đương gia phái Lưu Bang năm xưa vẫn còn sống?
Nói cách khác, căn bản chuyện oan hồn đòi mạng nào cả!
“Sau khi Đơn Nhi ngất xỉu, đưa nó xuống núi, giao cho một hộ nông dân nhận nuôi. Thấm thoắt hai mươi năm trôi qua, nay nó cuối cùng trả thù, đây chính là oan oan tương báo.” Lý Minh Châu trầm giọng, phủi tay áo, vỗ nhẹ xuống đùi, bi thương : “ nếu nó còn sống, thì nó là ai? Đang ở ? Những năm qua nó sống thế nào?”
Kỷ Vân Thư tiếp lời :
“Những năm qua, thực sống cũng lắm. Từ nhỏ lớn lên trong gia đình nông dân, cuộc sống chỉ túng thiếu mà còn vất vả. Cũng may, đứa trẻ đó thông minh và vô cùng nỗ lực. Hắn liều mạng sách chữ, đủ các loại sách vở, khi trưởng thành thi đỗ tú tài, thường xuyên thư nhà giúp dân nghèo khó. Hắn tài đức vẹn , ôn hòa khiêm tốn, còn tướng mạo đường đường, quả là một tài tử, nhưng...”
Ánh mắt nàng trở nên thâm trầm.
“Mặc dù năm đó chỉ mới ba tuổi, nhưng tận mắt chứng kiến cha c.h.ế.t như thế nào. Mối thù g.i.ế.c cha đè nặng trong lòng, trở thành nút thắt trong lòng suốt bao năm. Hắn tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng kẻ thù g.i.ế.c cha đang ở . Trùng hợp hơn nữa, Ngọc Âm cô nương ý định giả quỷ dọa , nên lợi dụng điểm , giờ Tý khắc đầu tiên của ngày hôm , lẻn nhà c.h.ế.t, đ.á.n.h mê nạn nhân tạo hiện trường giả c.h.ế.t treo cổ tự vẫn.”
“Không, thể nào...”
Vân Đồng Dương vẫn tin, cả vô lực xụi lơ mặt đất, nhưng tròng mắt trợn trừng thật to.
Tưởng chừng như sắp lồi cả ngoài!
Chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi , coi như tuyên án t.ử hình.
Không còn cơ hội phản bác.
Kỷ Vân Thư thở dài một tiếng: “Năm xưa các ngươi gieo nhân nào, ắt hẳn bây giờ gặt quả nấy.”
Mọi chỉ giương mắt , dỏng tai , nhưng ý tứ trong đó chút hiểu lắm.
Phòng Minh Tam dứt khoát bước xuống từ cao đường, gạt mấy tên tiểu bộ khoái , đến bên cạnh Kỷ Vân Thư.
Ông nhỏ giọng hỏi: “Kỷ , vụ án coi như kết thúc ?”
Nàng liếc Phòng Minh Tam một cái: “Chẳng lẽ đại nhân hiểu ?”
“Hiểu sơ sơ, nhưng mà... hung thủ rốt cuộc là ai ?”
“Đại nhân ngại xem, công đường , thiếu ai?”
Hửm?
Thiếu ai?
Phòng Minh Tam quanh một vòng!
Thiếu ai nhỉ?
Mắt ông kém, rõ lắm.
Ngược , Trương bộ đầu đột nhiên kinh hô một tiếng: “Đại nhân, Văn sư gia ở đây.”
Thế là Phòng Minh Tam kỹ vài .
“ thật, Lệnh Dương ? Trước đó chẳng ở Lý phủ ? Chẳng lẽ cùng về ? Chắc xảy chuyện gì chứ, đang yên đang lành ? Cũng ...”
Đang lầm bầm, đột nhiên khựng , Phòng Minh Tam bỗng nhận điều gì, tròng mắt sáng lên, trợn to hết cỡ, còn to hơn cả mắt Vân Đồng Dương, trong đầu ong ong mấy tiếng, đôi môi run rẩy : “Chẳng lẽ... chẳng lẽ là... là...”
mãi vẫn thốt ba chữ “Văn Lệnh Dương”.
Không dám tin!
Nhiều hơn cả là sự khiếp sợ.
Trên công đường, một trận xôn xao!
Có kinh ngạc!
Có ngơ ngác!
Cũng nhỏ to bàn tán.
“Chuyện gì thế ? Hung thủ là Văn sư gia của chúng ?”
“Sao thể chứ? Văn sư gia là hung thủ , ngày thường bảo ngài g.i.ế.c con gà cũng dám, dám cầm d.a.o g.i.ế.c ? Không thể nào, thể nào...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-429-bat-tri-bat-giac-troi-da-sang.html.]
“ Kỷ cũng sẽ bừa , đang yên đang lành nhắc đến Văn sư gia gì? Ta thấy Văn sư gia chính là hung thủ.”
“Đừng bậy, chúng cứ chờ xem .”
...
Phòng Minh Tam suýt chút nữa ngất , đôi tay run rẩy giơ lên hạ xuống, nhiều mới rốt cuộc thốt lên lời, với Kỷ Vân Thư: “Kỷ , vụ án là chuyện lớn liên quan đến mạng đấy. Văn sư gia là hiền lành, ở huyện nha ai ai cũng khen ngợi, thể... thể là hung thủ ? Trong chuyện , liệu hiểu lầm gì ?”
Ta tin, nhất định tin!
ánh mắt Kỷ Vân Thư vô cùng chắc chắn, chính là do Văn Lệnh Dương g.i.ế.c.
Cũng ngay lúc , Thời T.ử Câm, đó Kỷ Vân Thư phái rõ bước , nhét một vật tay nàng, thì thầm một câu lặng lẽ lui .
Vật trong lòng bàn tay nàng lạnh băng!
Nàng cũng , chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vài cái cất trong tay áo.
...
Một nén nhang !
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tại nơi ở của Văn Lệnh Dương.
Trong phòng, Văn Lệnh Dương đang xếp bằng chiếu, mặc một chiếc trường bào màu đen nhạt, tóc búi cao buộc bằng dây cột tóc màu tím nhạt, rủ xuống lưng chạm đất.
Trên chiếc bàn mặt đặt một chiếc bình cao cổ, bên trong cắm một cành trúc thẳng tắp, các đốt trúc cũng nổi bật. Bên cạnh là một ấm ngon mới pha.
Hắn cầm quai ấm lên, rót hai chén , đẩy một chén về phía đối diện.
Như là đang đợi ai đó!
Hương lan tỏa, tràn ngập căn phòng dựng bằng tre trúc , hòa quyện với mùi tre trúc, thơm ngát dễ chịu.
Bên ngoài, ánh ban mai từ từ ló rạng, chiếu rọi một tia sáng mờ ảo xuống mặt đất, lên bàn, lên và khuôn mặt .
Hắn cụp mắt xuống, cẩn thận xoay chén mặt. Một bóng từ cửa bước , che một nửa ánh sáng vốn mờ nhạt.
Cuối cùng, đó xuống đối diện .
Kỷ Vân Thư xếp bằng, lưng về phía cánh cửa quá rộng mở. Chén mặt nàng vẫn tỏa làn khói trắng lượn lờ, phả lên mặt và hàng mi nàng, vô cùng ấm áp.
Văn Lệnh Dương ngạc nhiên về sự xuất hiện của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ngước mắt thẳng mắt nàng.
Hắn ôn hòa: “Bất tri bất giác, trời sáng .”
Kỷ Vân Thư: “Một đêm trôi qua, hôm nay tự nhiên trời cũng sáng thôi.”
Lời của hai đều mang hàm ý sâu xa.
“Bên ngoài lạnh lẽo, một đường từ nha môn tới đây chắc hẳn cũng lạnh , uống ngụm cho ấm .” Hắn giơ tay hiệu.
Nam t.ử như , giống như một bó ánh sáng dịu dàng!
Rơi mắt khác, thật vô cùng dễ chịu.
Kỷ Vân Thư từ chối, bưng chén lên, nhấp một ngụm nhỏ.
“Trà tươi.”
“Vừa mới hái.”
“Trà Ninh Nhị?”
“Đầu lưỡi của quả thật lợi hại. Ngày thường khác uống đoán mấy mới .”
“Đó là vì Văn sư gia cố ý thả một lá Ninh Nhị trong chén nên tại hạ mới .”
Nhìn xuống, quả nhiên trong chén vẫn còn nổi một chiếc lá Ninh Nhị xanh mướt.
Văn Lệnh Dương vẫn ôn hòa như cũ.
Kỷ Vân Thư đặt chén xuống, : “Văn sư gia lòng là Ninh Nhị, càng lòng nhiều chuyện hơn nữa.”
Dứt lời!
Văn Lệnh Dương cũng đáp ngay, mà bưng ấm rót thêm một chút chén của nàng, bên ngoài.
Ánh sáng ban đầu còn mờ ảo u ám giờ phút dần ửng hồng, trong khí thậm chí còn vương vấn sự ấm áp của buổi sớm mai.
Hắn nhàn nhạt hỏi một câu: “Dựa mà thấy ?”
Dựa mà thấy ?
Thú vị thật!