Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 432: Một ngàn lượng đổi năm mươi lượng

Cập nhật lúc: 2025-12-09 05:52:27
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng chắp tay thi lễ: "Lý phu nhân, Ngọc Âm cô nương, hai ở đây?"

 

Ngọc Âm mở lời: "Kỷ , chúng ngài sắp nên đặc biệt đợi ở đây."

 

"Không chuyện gì?"

 

Lý phu nhân giọng yếu ớt : "Phu quân năm đó chuyện sai trái, những năm qua thường xuyên gặp ác mộng. Giờ đây chân tướng rõ ràng, trong lòng cũng thanh thản hơn nhiều. Ta ngục thăm , nhờ lời cảm ơn với ngài. Nếu ngài, cả đời sẽ lương tâm bất an."

 

"Lý phu nhân quá lời ."

 

"Tuy của phái Lưu Bang năm xưa kẻ c.h.ế.t tù tội, nhưng cuối cùng chuyện năm xưa cũng sáng tỏ. Hơn nữa cho cùng, cũng là Lý gia nợ Văn gia, cho nên kết cục cũng oán trách ai ."

 

Lý phu nhân tuy trong lòng đau khổ vô cùng, nhưng bà cũng thấu.

 

Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, nợ thì trả.

 

Kỷ Vân Thư hai : "Không hai vị dự định gì?"

 

Ngọc Âm nắm tay Lý phu nhân, : "Chúng định rời khỏi thành Du Châu, trở về phương Bắc. Sau sẽ định cư ở đó, dù nơi cũng là nhà của chúng ."

 

Hai phụ nữ giờ đây nương tựa mà sống.

 

Kỷ Vân Thư : "Vậy hai đường cẩn thận."

 

Lý phu nhân và Ngọc Âm cùng gật đầu: "Tiên sinh cũng , chuyến huyện Ngự Phủ thuận buồm xuôi gió."

 

Ba trò chuyện nhiều, Kỷ Vân Thư dặn dò vài câu lên xe ngựa.

 

Xe ngựa lăn bánh.

 

Rất nhanh rời khỏi thành Du Châu.

 

Trong xe ngựa!

 

Vệ Dịch chen giữa, đầu lười biếng dựa vai Kỷ Vân Thư.

 

Cảnh Dung mà nghiến răng nghiến lợi.

 

Không là cạnh tranh công bằng ?

 

Tiểu t.ử thối, đợi đến đêm khuya thanh vắng, bổn vương vặn đầu ngươi xuống .

 

Đột nhiên ——

 

Vệ Dịch ngẩng đầu lên, như nhớ chuyện gì, chìa tay về phía Cảnh Dung.

 

"Trả cho ."

 

Cảnh Dung ngơ ngác: "Cái gì?"

 

"Bạc của !"

 

"Bạc của ngươi?" Hắn nhíu mày, "Tiểu t.ử ngươi chán sống ? Dám chìa tay đòi tiền bổn vương?"

 

Vệ Dịch giậm chân: "Ta xin tiền ngươi, là ngươi cướp bạc của ."

 

Ái chà, tên nhóc !

 

"Ngươi học thói ăn vạ hả?" Cảnh Dung .

 

Vệ Dịch phồng má, Kỷ Vân Thư, một tay chỉ Cảnh Dung đầy ấm ức: "Thư Nhi, lấy bạc của . Lần bạc của rơi xuống đất, là nhặt mất."

 

Kỷ Vân Thư đầy đầu hắc tuyến.

 

Cái gọi là thanh quan khó đoạn việc nhà mà!

 

Nàng cũng chuyện bạc .

 

Cảnh Dung dường như nhớ , mặt đỏ tim đập, đúng lý hợp tình : "Hóa là bọc bạc vô chủ đó . Bạc rơi xuống đất là của công, ai nhặt là của nấy. Hơn nữa bổn vương nhiều tiền lắm, thèm tham chút bạc lẻ của ngươi."

 

"Vậy ngươi trả cho ."

 

"Lang Bạc cầm , ngươi tìm mà đòi."

 

Phụt ——

 

Không xui xẻo thế nào, bên ngoài xe ngựa, Lang Bạc đang cưỡi ngựa câu .

 

Mặt đen sì!

 

Vương gia của ơi, ngài thể chút liêm sỉ ?

 

Quả nhiên, cái đầu của Vệ Dịch lập tức thò ngoài, hung tợn chằm chằm .

 

Tay chìa : "Bạc của ."

 

"Vệ công tử, ..."

 

"Tiền của ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-432-mot-ngan-luong-doi-nam-muoi-luong.html.]

 

"Tiền của ngài, ..."

 

"Tiền của ."

 

" đúng đúng, là tiền của ngài, nhưng ..."

 

Chữ "cầm" còn kịp , qua cửa sổ xe, bắt gặp ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Cảnh Dung, khiến rùng một cái, nuốt ngược lời định bụng.

 

Đành : "Vệ công tử, ngài yên tâm, bạc của ngài để trong cái rương phía , đợi đến trạm dịch sẽ đưa cho ngài."

 

Vệ Dịch nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Được , ngươi nhất định đưa cho đấy nhé."

 

Nói xong, rụt đầu .

 

Lang Bạc vẻ mặt rầu rĩ!

 

Haizz, mất hơn 50 lượng .

 

Vương gia, cái nồi thuộc hạ gánh .

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Trong xe ngựa, Kỷ Vân Thư hỏi Vệ Dịch: "Đệ mất bao nhiêu bạc?"

 

Cậu đếm đầu ngón tay tính toán: "53 lượng."

 

"Đệ lấy nhiều bạc thế?"

 

"Mẹ cho đấy." Cậu trả lời dửng dưng.

 

Mẹ ?

 

Ca ca , mất đấy nhé.

 

Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung hẹn mà cùng .

 

Truy hỏi: "Mẹ cho khi nào?"

 

Vệ Dịch trả lời: "Không nhớ nữa, từ lâu lắm , cho nhiều tấm ngân phiếu, vẫn luôn mang theo. Mẹ bảo thể dùng để đổi bạc. Lần cẩn thận đổ cháo của tỷ tỷ , tỷ bắt đền tiền, cho nên đổi bạc. Không ngờ dùng một tấm ngân phiếu liền đổi nhiều thỏi bạc, cũng ông chủ đó ngốc nữa."

 

"Một tấm ngân phiếu của mệnh giá bao nhiêu?"

 

"Bên nhiều chữ , nhưng mấy chữ nhận , kế toán trong nhà dạy , hình như là... Một ngàn thì , ừ, chính là một ngàn." Còn quên tự khen một câu, "Thư Nhi, chữ đấy nhé."

 

Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung mặt dài thượt .

 

Không còn gì để !

 

Cảnh Dung bất thình lình buông một câu châm chọc: "Giống như đưa cho mù một tờ giấy, chữ chữ cũng ngơ ngác phân biệt ."

 

Cười chút che giấu!

 

Vệ Dịch hiểu, ngược bắt đầu lải nhải kể lể những chữ nào, những chữ nào, là ai dạy, vân vân và mây mây...

 

Ngồi xe ngựa cả buổi chiều, cuối cùng cũng dừng chân nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ.

 

Mộ Nhược nhóm một đống lửa, nằng nặc kéo Vệ Dịch qua hâm rượu cho , bảo là quen với cách hâm rượu của , khác uống vị.

 

Còn Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung bên bờ suối, tựa lưng một tảng đá trơ trọi, ngắm dòng nước chảy róc rách, ngắm cảnh như tranh vẽ.

 

Chân trời xa xa như phủ một lớp voan mỏng trong suốt, ánh lên sắc đỏ rực rỡ.

 

Quả là một cảnh hiếm !

 

Thật đúng là cảnh tượng mặt trời mọc thì , mặt trời lặn thì nghỉ.

 

"Uống nước ."

 

Cảnh Dung đưa túi nước cho nàng.

 

Nàng nhận lấy uống một ngụm, đó xa xăm về phía đám Triệu Hoài.

 

Bọn họ cũng bên bờ suối, uống nước, ăn lương khô.

 

Triệu Hoài cứ chằm chằm dòng suối, đang suy nghĩ điều gì!

 

"Chàng xem, tại vẫn theo chúng ?" Kỷ Vân Thư hỏi.

 

Cảnh Dung nhếch đôi môi mỏng lạnh lùng: "Có lẽ thực sự huyện Ngự Phủ chăng."

 

"Ta cảm thấy giống. Nếu thực sự , tại cũng dừng ở thành Du Châu năm ngày?"

 

"Lo lắng sẽ trả thù ?"

 

Kỷ Vân Thư lắc đầu, lấy một miếng ngọc, hỏi : "Chàng xem thử, miếng ngọc gì đặc biệt ?"

 

Nhìn miếng ngọc đỏ như m.á.u đưa đến mặt , Cảnh Dung sửng sốt một chút: "Đây chẳng là miếng ngọc cha Vệ Dịch tặng cho nàng ?"

 

Được !

 

Nàng : "Miếng ngọc dường như đơn giản. Trước đó Triệu Hoài từng với , ngọc còn còn, ngọc mất mất. Hắn dường như nhắm miếng ngọc chứ nhắm chúng . rốt cuộc câu đó ý gì? Hơn nữa miếng ngọc là Vệ bá phụ để cho Vệ Dịch."

Loading...