Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 437: Tang vật?

Cập nhật lúc: 2025-12-09 09:36:27
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bất kể thắng thua, ngọc bội đều thuộc về ?

 

Tam Nương bất ngờ!

 

Người khác đừng hòng chiếm chút tiện nghi nào từ nàng , nàng cũng chẳng bao giờ tham lam của khác.

 

hiện tại, Mộ Nhược cho nàng một món hời lớn như , thật lòng, nàng chút dám nhận.

 

Có lẽ sự do dự của nàng , Mộ Nhược : "Sao thế? Sợ ngọc bội độc ?"

 

"Cũng ." Tam Nương , ngả về phía , khóe miệng đỏ mọng nhếch lên, "Gần đây triều đình mất một lô trân bảo, miếng ngọc bội ngài hào phóng cho như ? Chẳng lẽ là... tang vật?"

 

Tang vật?

 

Câu khiến Mộ Nhược bật .

 

Hắn nhấc cái chén đang úp ngược lên, để lộ miếng ngọc trong suốt bên trong, đó dùng ngón tay chọc chọc nó.

 

"Ngươi cho kỹ xem, rốt cuộc miếng ngọc tang vật ."

 

Tam Nương khựng một chút, đó vươn ngón tay thon dài khều lấy miếng ngọc bội, xoay qua xoay đầu ngón tay xem xét vài .

 

Sau đó ——

 

Nàng nhét nó ngực, trượt thẳng trong y phục.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng càng ưỡn về phía , giọng lả lơi đến cực điểm: "Mặc kệ tang vật , thứ nếu đại gia cho, thì là của . Nếu đại gia hối hận, bây giờ lấy ... vẫn còn kịp đấy."

 

Đồ trong n.g.ự.c áo , lấy kiểu gì?

 

Mộ Nhược chẳng thèm liếc mắt , : "Đồ tặng cho nữ nhân, lý do gì đòi ."

 

"Vậy... còn uống rượu ?"

 

"Rượu đương nhiên uống."

 

Nói , cầm lấy một bát rượu, uống cạn một .

 

Nữ Nhi Hồng thượng hạng, quả nhiên uống .

 

Liếm môi đầy thòm thèm, khẽ nhắm mắt, lắc đầu cảm thán: "Được uống rượu ngon thế ở quán trọ sơn cước, thật là tam sinh hữu hạnh."

 

Tiếp đó, uống cạn một bát nữa.

 

Tam Nương chống khuỷu tay lên bàn, nửa nghiêng ngả, đôi mắt tình tứ chằm chằm Mộ Nhược.

 

"Nếu đại gia thích, cứ việc ở đây, Nữ Nhi Hồng thượng hạng ngày nào cũng cho ngài uống."

 

Bộ dạng như kẻ đói khát lâu ngày!

 

Mộ Nhược tiếp lời nàng , cơn nghiện rượu dâng lên, uống liên tiếp năm bát.

 

Mỗi bát một cạn sạch!

 

Cho đến khi Tam Nương chằm chằm đến mức tự nhiên, mới đẩy một bát rượu về phía nàng .

 

"Uống một , rượu e là còn thơm nữa."

 

Ánh mắt Tam Nương càng thêm tình tứ: "Được, đêm nay sẽ bồi đại gia uống cho thỏa thích."

 

Nói , cánh tay trần trụi giơ lên, bưng bát rượu, uống một cạn sạch.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

 

Liên tiếp vài bát!

 

Hai kẻ sâu rượu cứ thế mỗi một bát uống hết một vò Nữ Nhi Hồng.

 

cả hai chẳng hề chút men say nào.

 

Cứ như là uống một vò nước lã .

 

Tam Nương cũng lắc lư cái eo thon thả dậy, lưng Mộ Nhược, thuận thế đặt tay lên vai , đó ——

 

Trượt dọc xuống , luồn n.g.ự.c áo .

 

Thấy Mộ Nhược phản kháng, Tam Nương liền kiêng nể gì thò tay trong y phục n.g.ự.c .

 

Ngón tay co , đang định móc vật bên trong thì ——

 

Cổ tay đột nhiên nắm chặt.

 

Các khớp ngón tay Mộ Nhược dùng sức, bẻ ngoặt tay Tam Nương, lôi khỏi y phục của .

 

Hất mạnh một cái!

 

Thân Tam Nương khựng , hai tay nắm chặt thành quyền.

 

Mộ Nhược liếc mắt nàng , cũng giận, chỉ nhàn nhạt một câu: "Nếu Tam Nương bạc của , cứ việc thẳng , nhất định sẽ cho ngươi."

 

"Ta hiểu đại gia đang gì?"

 

Vẻ mặt vô tội!

 

Mộ Nhược dứt khoát móc vật trong n.g.ự.c , ném lên bàn.

 

Cạch một tiếng!

 

Không bạc, mà là một hòn đá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-437-tang-vat.html.]

"Ta là kẻ nghèo rớt mồng tơi, nghèo kiết xác. Thứ duy nhất đáng giá chính là miếng ngọc bội ngươi lấy . Còn hòn đá ... Chẳng qua là nhặt bên bờ suối hôm nay, thấy mắt nên bỏ túi. Tam Nương nếu thích thì cứ lấy ."

 

Khóe miệng Tam Nương giật giật.

 

Xoa xoa cổ tay Mộ Nhược bóp đến đỏ ửng.

 

Nàng cũng chẳng thấy hổ, ngược còn nịnh nọt, uốn éo xuống bên cạnh.

 

"Đại gia, ngài đừng hiểu lầm, Đỗ Tam Nương loại thích táy máy tay chân."

 

"Vậy thì nhất." Mộ Nhược chẳng thèm để ý, .

 

Sau đó ——

 

Uống cạn bát rượu cuối cùng.

 

Cầm cái bát lên, dốc ngược xuống.

 

"Ngươi chẳng bảo bao no ? Rượu hết kìa."

 

Tam Nương bật dậy: "Được, lấy thêm rượu cho đại gia ngay đây."

 

Nói lắc m.ô.n.g ngoài!

 

Vừa khỏi cửa, liền thấy tiếng nữ t.ử thút thít.

 

"Chiên Mạt tỷ tỷ, tỷ ? Đừng sợ mà."

 

Một nữ t.ử ngã mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cô bé bên cạnh thì cuống cuồng đến rơi nước mắt.

 

"Ôi chao, chuyện gì thế ?" Tam Nương bước tới hỏi.

 

Cô bé : "Tỷ tỷ nhà cháu đột nhiên ngất xỉu."

 

Tam Nương kỹ một cái, c.h.ế.t chứ?

 

Người mà c.h.ế.t ở khách điếm của nàng thì rắc rối to!

 

Mộ Nhược thấy tiếng động cũng theo ngoài, nheo mắt liếc Chiên Mạt đang hôn mê mặt đất, thở dài một tiếng, bước tới xổm xuống, lạnh lùng với nha đầu một câu: "Tránh ."

 

Sau đó, bế Chiên Mạt lên.

 

"Phòng nào?" Hắn hỏi.

 

Cô bé ngơ ngác một chút, c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

Mộ Nhược hỏi một câu: "Phòng nào?"

 

"Dạ, ở... ở phòng ."

 

Cô bé chỉ tay về một hướng.

 

Mộ Nhược bế Chiên Mạt phòng nàng , đặt lên giường.

 

Rất nhanh, ông bầu gánh hát và những khác tin liền chạy tới.

 

Tiếng động lớn, kinh động đến Cảnh Dung, hỏi thị vệ: "Xảy chuyện gì ?"

 

Thị vệ đáp: "Vừa một cô nương ngất xỉu, Mộ công t.ử bế nàng về phòng, chắc là đang khám bệnh."

 

"Ai cơ?"

 

"Chính là vị cô nương trong nhóm gặp bên bờ suối hôm nay."

 

Hửm?

 

Cảnh Dung cảm thấy tò mò.

 

Nghĩ ngợi một chút, bèn qua xem náo nhiệt.

 

Đến cửa, liền thấy Mộ Nhược đang dáng thầy lang bắt mạch cho cô nương .

 

Nhìn mặt đỏ bừng, rõ ràng là uống ít rượu, trong phòng cũng nồng nặc mùi rượu.

 

Cảnh Dung lắc đầu, tên mà ngày nào uống rượu, chắc mặt trời mọc đằng tây mất.

 

Trong phòng, ông bầu gánh hát sốt ruột giậm chân bình bịch, miệng cứ lải nhải: "Chuyện mà xảy mệnh hệ gì thì bây giờ."

 

Người khác : "Ông bầu đừng vội, Chiên Mạt tỷ tỷ sẽ ."

 

"Nó mà mệnh hệ gì thì t.h.ả.m , nhận lời đến Trương phủ hát mừng thọ, chỉ đích danh Chiên Mạt hát khúc dạo đầu. Nó mà xảy chuyện, lấy gì ăn với ? Phải đền tiền đấy."

 

Ông vỗ tay bồm bộp .

 

Cái gọi là tiền vi phạm hợp đồng.

 

Chắc chắn là đền ốm .

 

Cô bé nãy giờ vẫn thút thít lên tiếng: "Ông bầu, đến lúc , sức khỏe của Chiên Mạt tỷ tỷ mới là quan trọng nhất. Mấy năm nay, Chiên Mạt tỷ tỷ hát bao nhiêu vở diễn, từng nghỉ ngơi, nếu vì thế, tỷ cũng sẽ mệt đến mức ngất xỉu."

 

"Sao hả? Thế là của ? Lũ vô ơn các , cho ăn, cho mặc, giờ còn trách ngược ? Nếu , các c.h.ế.t đói cả nút . Chiên Mạt vất vả như chẳng là để các miếng cơm no ?"

 

"..."

 

"Trong gánh hát chúng , Chiên Mạt là trụ cột, nó mà xảy chuyện, các cứ liệu mà uống gió Tây Bắc . Ta còn đền tiền cho Trương lão gia, mấy trăm lượng đấy."

 

Ông bầu gánh hát tính toán trong lòng, cứ nghĩ đến việc nếu Chiên Mạt xảy chuyện, việc đến hát mừng thọ cho Trương lão gia - phú thương huyện An Phủ sẽ đổ bể, bạc cầm tay còn đền gấp đôi.

 

 

Loading...