Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 438: Mất tích rương hòm
Cập nhật lúc: 2025-12-09 09:36:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đến đây, tim ông bầu gánh hát đau thắt !
Mộ Nhược bắt mạch xong, cảm thấy vô cùng ồn ào.
Hắn đặt bàn tay mảnh khảnh của Chiên Mạt trong chăn, đắp cẩn thận, day day thái dương.
Ông bầu thấy , vội vàng tiến lên hỏi: "Công tử, thế nào ?"
"..."
"Rốt cuộc là thế nào?"
"..."
Mộ Nhược mặt biểu cảm, dậy đến bên bàn, uống một ngụm nước.
Sau đó nhàn nhạt buông một câu: "Yên tâm, cô nương c.h.ế.t ."
Nghe câu , tảng đá trong lòng ông bầu rơi xuống.
"Vậy thì , thì ."
" mà... e rằng thời gian tới liệt giường dậy nổi."
"Nằm liệt giường dậy nổi? Thế thì , ngày là đại thọ Trương lão gia, chúng đến để hát tuồng, nếu chậm trễ thì tổn thất lớn lắm. Không , tuyệt đối ." Ông bầu sốt ruột trợn tròn mắt, "Công tử, ngài chẳng là đại phu ? Ngài nhất định cứu Chiên Mạt, nó thể bệnh ."
Mộ Nhược lạnh.
Cô bé vẫn luôn nức nở bước tới: "Công tử, tỷ tỷ nhà cháu rốt cuộc ?"
"Không ." Mộ Nhược lắc đầu.
"Không ? Tỷ tỷ nhà cháu sẽ xảy chuyện gì chứ?"
Mộ Nhược lẩm bẩm: "Tâm mạch hư, là bệnh bẩm sinh mang theo từ trong bụng , gốc nên trị dứt điểm . Hơn nữa nàng còn dùng Phật tham trong thời gian dài, loại t.h.u.ố.c cực hàn, hàn d.ư.ợ.c nhập thể, tâm mạch hư kỵ gió. Nữ thuộc tính âm, vốn nên âm dương điều hòa mới đúng. Hơn nữa cơ thể chia các mạch, thượng là nhiệt mạch, trung là lãnh mạch, hạ là t.ử mạch. Một nước, hai lửa, ba gió, đây là kiến thức y học thông thường. Bất kỳ mạch nào đứt, cơ thể sẽ như gãy xương, mất máu. Khổ nỗi, cô nương nhà các ngươi một khi dính là dính cả hai mạch, lãnh mạch và t.ử mạch. Bệnh chữa thì khó càng thêm khó. nếu chữa, trong vòng nửa năm, chắc chắn sẽ c.h.ế.t."
Cái gì?
Trong vòng nửa năm, chắc chắn sẽ c.h.ế.t?
Mọi đều sợ hãi.
Ông bầu càng sợ đến mức hai chân bủn rủn, nếu bên cạnh đỡ, lúc chắc bệt xuống đất .
Mộ Nhược chuyện vốn thẳng thắn, xưa nay thích vòng vo tam quốc.
Nếu tâm trạng , còn thể xem bệnh cho đến Dụ Hoa Các cầu y, nhưng vì miệng lưỡi quá độc địa, bao giờ giảm tránh, bệnh nhân nếu mắc bệnh nan y, sẽ thẳng toẹt .
Những bệnh nhân đó chấp nhận , cuối cùng đều dọa cho c.h.ế.t khiếp.
Ông bầu run rẩy : "Công tử, ngài nhất định chữa khỏi cho nó, nếu nó, gánh hát của coi như xong đời."
Hắn vỗ mạnh đùi !
Tam Nương im lặng nãy giờ dựa tủ, đột nhiên một câu: " đấy, nhất định cứu sống, mà c.h.ế.t ở khách điếm của , quan phủ điều tra tới, khách điếm cũng sẽ gặp vạ lây."
Nàng phe phẩy quạt vài cái!
Mộ Nhược hỏi ông bầu: "Phật tham, là ai bảo nàng dùng?"
"Là đại phu , dùng Phật tham thể dưỡng bệnh."
"Lang băm." Mộ Nhược mắng một tiếng, "Phật tham từ nay về dùng nữa. Lát nữa kê một đơn thuốc, ngươi bốc thuốc, chắc trong khách điếm cũng sẵn d.ư.ợ.c liệu dự phòng. Lát nữa sắc một bát cho nàng uống, hai ngày dùng một , trong vòng nửa năm ngắt quãng, nếu , là Thiên Vương Lão T.ử cũng giữ mạng nàng ."
Ông bầu vui mừng khôn xiết: "Vâng , đa tạ công tử, đa tạ công tử."
Rất nhanh, Mộ Nhược một đơn t.h.u.ố.c đưa cho , Tam Nương cầm lấy xem qua, : "Thật trùng hợp, những loại t.h.u.ố.c khách điếm đều ."
Nói , giao cho một tiểu nhị, bảo bốc thuốc, sắc xong mang lên.
Kịch hết, Cảnh Dung cũng cần nán nữa.
Vừa định rời ——
Một hán t.ử trong gánh hát chạy xộc lên, miệng hét lớn: "Không , ông bầu, ."
Ông bầu vội vàng từ trong phòng chạy , hỏi: "Cái gì ?"
"Rương hòm của chúng ... trộm ."
"Ngươi cái gì? Rương trộm? Trong đó là bảo bối kiếm cơm của chúng đấy." Mặt ông bầu tái mét, mồ hôi vã như tắm, tiếp tục truy hỏi, "Rốt cuộc là chuyện thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-438-mat-tich-ruong-hom.html.]
Hán t.ử thở hồng hộc, ấp úng : "Ta... cũng , đau bụng nên nhà xí, lúc thì mấy cái rương để ở hậu viện mất ba cái, liền vội vàng chạy lên báo với ông."
Thế thì nguy to ?
Phản ứng đầu tiên của ông bầu là chất vấn Tam Nương: "Bà chủ, đồ đạc của mất ở trong quán của bà, bà thế nào cũng cho một lời giải thích chứ?"
Tam Nương ngẩn .
Nghĩ thầm, thể nào, dặn dò xuống , cho phép động thủ, xảy chuyện mất đồ ?
Thế là bà : "Ta lão bầu , ông đừng đổ vạ chuyện lên đầu khách điếm chúng . Lúc các , , khách điếm đông , tự trông coi đồ đạc cẩn thận."
"Bà..."
"Nơi đồng m.ô.n.g quạnh , mấy cái rương lớn của ông cồng kềnh như , trộm nếu lấy thì chắc cũng xa . Ta thấy ông mau ngoài đuổi theo , chừng còn kịp."
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Lão bầu tức đến n.g.ự.c phập phồng, đành vội vàng chạy xuống lầu, hậu viện xem xét tình hình.
Tam Nương cũng theo xuống.
Lúc , Kỷ Vân Thư từ trong phòng bước , tình hình nàng đều và thấy cả, vốn định xuống nhưng Cảnh Dung giữ .
"Muộn thế , nghỉ ngơi sớm . Việc nên quản thì đừng quản, lo chuyện bao đồng cho nàng ."
Kỷ Vân Thư nghĩ ngợi bỏ ý định đó!
Định trở phòng.
Khổ nỗi ——
Vai nàng một tiểu nhị va .
Tiểu nhị vội vàng : "Xin công tử."
"Không ."
Tiểu nhị vội vàng chạy xuống lầu.
Ánh mắt Kỷ Vân Thư dừng quần áo của tiểu nhị đó, và chiếc khăn vắt vai .
Lòng chùng xuống.
Thế là ——
Bất chấp sự ngăn cản của Cảnh Dung, nàng vẫn xuống.
Hết cách, một phụ nữ thích lo chuyện bao đồng, Cảnh Dung cũng đành theo, tránh để nàng xảy chuyện.
Hậu viện khách điếm!
Xe ngựa của gánh hát đều đỗ ở đây, những chiếc rương lớn nhỏ cũng đều dỡ xuống, chất đống một chỗ.
Lão bầu hô lớn: "Nhất định là của khách điếm lấy trộm, trong rương của là đồ quý giá." Nói xong, sang Tam Nương chất vấn, "Rương mất ở khách điếm các , các chịu trách nhiệm."
Chịu trách nhiệm?
Tam Nương đầu tiên thấy từ mới mẻ như .
Cười , hình yểu điệu uốn éo bước tới, sờ sờ mấy cái rương lớn , : "Lúc các , nhắc nhở , giờ mất rương thể trách chúng ? Theo thấy , rõ ràng là trông coi của các tự biên tự diễn lấy trộm thì ?"
Nghe , của gánh hát chịu.
"Sao chúng thể lấy đồ của chính chứ? Mấy cái rương nhất định là do các lấy."
"Cơm thể ăn bậy, nhưng lời thì thể bừa nhé." Tam Nương cũng vui, phe phẩy chiếc quạt trong tay, "Khách điếm chúng mở ở đây mấy chục năm , nhân viên đều trong sạch, sẽ trộm đồ của các ."
"Dù đồ đạc mất ở quán các , các đền."
"Nực , Đỗ Tam Nương là thế nào, các hỏi thăm xem, sống đời ai dám bắt Đỗ Tam Nương đền đồ cả."
Người của gánh hát đều cuống lên.
Đột nhiên ——
"Đồ cũng cần đền, chỉ cần lấy là ."
Nhìn về phía phát tiếng , Kỷ Vân Thư bước từ đám đông.
Bình tĩnh : "Đồ mất thì mất, nhưng cũng mất xa, thực , nó vẫn ở trong khách điếm ."