Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 441: Có ai tống tiền như ngài không?
Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:26:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau vụ trộm rương hòm, của gánh hát đêm đó vô cùng cẩn thận. Vì lo lắng xảy chuyện nên trời tờ mờ sáng họ lên đường.
Trước khi , Tam Nương cũng quy đổi giá trị ba chiếc rương đó bạc để bồi thường.
Lão bầu gánh ôm bạc bồi thường, cơn giận trong lòng tan biến, hớn hở rời .
Nghe khi , vị cô nương tên Chiên Mạt còn đặc biệt để một lá thư cho Mộ Nhược.
Trên đó gì thì ai !
Chẳng bao lâu , mặt trời ló dạng, Cảnh Dung hạ lệnh xuất phát.
Kỷ Vân Thư thu dọn đồ đạc xong bước khỏi phòng thì thấy Tam Nương đang cửa phòng Mộ Nhược. Lưng tựa cột hành lang sơn đỏ, cánh tay trắng nõn để trần duỗi phía , ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp một tờ giấy ố vàng.
Đung đưa qua !
Như đang thưởng thức một món đồ thú vị nào đó.
Mộ Nhược mở cửa, vươn vai bước , dụi đôi mắt ngái ngủ, rõ Tam Nương đang ngoài cửa.
"Tỉnh ?" Tam Nương dịu dàng hỏi một câu.
Mộ Nhược nhạo lạnh lùng, ánh mắt chú ý đến tờ giấy tay bà .
"Có gì cho ?"
"Đoán chuẩn đấy, là cho ngài."
"Công thức ủ rượu?"
"Một thứ thú vị hơn công thức nhiều."
Mộ Nhược vuốt cằm: "Chẳng lẽ là văn tự bán khách điếm ? Tam Nương thật hào phóng, cung kính bằng tuân mệnh."
Nói xong, đưa tay định lấy!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tam Nương rụt cánh tay trắng nõn đang duỗi về, giấu tờ giấy lưng.
Sau đó ——
Xoay hai bước, đến mặt Mộ Nhược, ngẩng đầu , tà mị.
"Muốn ?"
"..."
Tam Nương đưa tờ giấy lên mũi ngửi ngửi vài cái.
Sau đó ——
Giọng điệu quái gở : "Trên mùi hương thoang thoảng của nữ t.ử đấy."
Nữ tử?
Mộ Nhược tò mò.
Tam Nương tiếp tục : "Cô nương thật lòng, để cảm tạ ngài cứu mạng, trời sáng để thứ , còn đặc biệt dặn dò nhất định tận tay giao cho ngài."
Vừa phất phất lá thư trong tay!
Khoảnh khắc tiếp theo, Mộ Nhược giật lấy.
Mở !
Trên thư chỉ vỏn vẹn ba câu.
Đa tạ công tử, hữu duyên tương ngộ, tất báo đại ân.
Chữ cũng coi như thanh tú, nhưng bút pháp đủ thành thục, chắc cầm bút mực.
Đọc xong, gấp thư , cất trong tay áo.
Tam Nương sáp gần , nhướng mày hỏi: "Thế nào? Cô nương ốm yếu thư tình mùi mẫn gì thế?"
Khóe miệng Mộ Nhược nhếch lên, bà , lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, còn tưởng là công thức ủ rượu hoặc là văn tự bán khách điếm chứ."
"Thất vọng lắm ?"
"Có chút."
Lúc , lầu vang lên tiếng gọi của Lang Bạc.
"Kỷ , Mộ công tử, xe ngựa chuẩn xong bên ngoài , đến giờ xuất phát ạ."
Kỷ ?
Mộ Nhược và Tam Nương đồng thời đầu .
Vừa vặn bắt gặp đôi mắt đang xem kịch vui của Kỷ Vân Thư.
Tam Nương vội vàng với nàng: "Hóa công t.ử dậy ? Sao lên tiếng thế?"
Giật cả !
Kỷ Vân Thư chỉ gật đầu nhạt nhẽo, gì, lặng lẽ xuống lầu.
Chỉ thấy đầu truyền đến giọng châm chọc của Tam Nương: "Trên đời hiếm vị công t.ử nào thanh cao như , tiếc chữ như vàng, thật là hiếm thấy."
Ngay đó, Mộ Nhược cũng xuống lầu.
Đoàn tranh thủ lúc trời sáng, rời khỏi khách điếm.
Ngay đó, của Triệu Hoài cũng theo!
Thấy hết, Tam Nương chống lên quầy, ngón tay gảy bàn tính, mắt cụp xuống, để lộ ánh xảo quyệt.
"Món hời mất, sớm muộn gì cũng lấy cả vốn lẫn lãi."
...
Rời khỏi khách điếm, xe ngựa chạy quan đạo nửa ngày.
Trời tháng năm tháng sáu, đến giữa trưa vô cùng nóng bức, thậm chí là oi ả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-441-co-ai-tong-tien-nhu-ngai-khong.html.]
Dù trong xe ngựa cũng khó chịu.
Vệ Dịch kéo áo, lau mồ hôi đầy đầu, miệng kêu la: "Nóng quá."
Kỷ Vân Thư chỉ đành tìm một tờ giấy, kiên nhẫn quạt cho .
"Thư Nhi, nàng nóng ?"
Nàng lắc đầu.
"Tối qua ngủ cùng Lang đại ca, cứ chèn ép , đau nhức hết cả, còn nóng nữa. Ta đẩy mãi mà ."
Than vãn!
Nàng .
"Thư Nhi, thể ngủ cùng nàng ? Nàng nhỏ, chiếm chỗ, như sẽ chật. Hơn nữa..." Nói nắm lấy tay Kỷ Vân Thư, "Tay Thư Nhi mát, cũng mát, nếu ngủ cùng nàng chắc chắn sẽ nóng."
"Tiểu t.ử thối, nghĩ cái gì thế hả?"
Kỷ Vân Thư gõ nhẹ đầu , rút tay .
Vệ Dịch ôm đầu, chớp chớp mắt, hỏi: "Chẳng lẽ Thư Nhi ngủ cùng ?"
Ngượng ngùng!
Thật sự nên trả lời thế nào.
Nếu tìm bừa một lý do, tên nhóc chắc tưởng thật.
Dứt khoát ——
Nàng trả lời nữa.
"Cộc cộc..."
Có gõ xe ngựa.
Kỷ Vân Thư vén rèm lên, thấy Lang Bạc đưa một túi nước.
"Kỷ , ngài chắc khát , uống chút nước ."
Nàng nhận lấy: "Đa tạ."
" Kỷ , Vương gia bảo hỏi ngài dừng nghỉ ngơi một chút ?"
"Không cần ."
Vừa dứt lời, Vệ Dịch thò đầu , hét lên: "Ta nghỉ ngơi."
Cũng đợi Lang Bạc gì, nhảy cẫng lên: "Ta xuống xe ngựa, xuống xe ngựa."
Hí...
Phu xe thấy tiếng, kéo dây cương dừng .
Vệ Dịch lập tức nhảy xuống, hít lấy hít để vài .
"Vệ công tử, ngài chứ?" Lang Bạc hỏi.
"Ta nóng lắm."
"Thời tiết là mà. Hay là ngài cưỡi ngựa cùng ? Như ít cũng chút gió."
" cưỡi."
"Không , dạy ngài."
"Ta cần, xe ngựa cùng Thư Nhi." Vệ Dịch .
Kỷ Vân Thư cũng nhoài , với : "Vệ Dịch, nếu mệt thì chúng nghỉ ngơi ở đây một lát."
"Ta mệt, chỉ là nóng thôi."
"Vậy lên xe , quạt cho . Đợi mặt trời xuống núi sẽ nóng nữa. Như chúng cũng thể đến An Phủ giờ Dậu."
Vệ Dịch suy nghĩ một chút gật đầu. Đang định bước lên xe, đột nhiên nhớ điều gì.
Quay trừng mắt Lang Bạc, chìa tay : "Ngươi chẳng bảo đợi đến trạm dịch sẽ trả bạc cho ? Hôm qua ngươi đưa, giờ đưa cho ."
Ra dáng chủ nợ gớm!
Tên nhóc trí nhớ cũng thật.
Lang Bạc đào nhiều bạc thế, sờ sờ túi tiền rỗng tuếch, má giật giật.
lúc đó, Cảnh Dung ở xe ngựa phía thò đầu hỏi: "Sao thế?"
Lang Bạc liền xuống ngựa chạy tới, hạ giọng ghé xe ngựa : "Vương gia, Vệ công t.ử đòi bạc, 53 lượng, đủ, chuyện ..."
"Không ?"
"Vâng."
"Thế thì vay ."
Gì cơ?
Lang Bạc đáng thương ấm ức : "Vương gia, bạc của Vệ công t.ử là do ngài lấy, thuộc hạ một xu cũng cầm. Ngài ném việc cho thuộc hạ, thuộc hạ gánh nổi ."
Cảnh Dung còn giả bộ gật gù suy nghĩ: "Vậy thế , bổn vương cho ngươi vay 53 lượng, ngươi cầm trả cho . Tiền trừ bổng lộc của ngươi."
Mẹ kiếp, ai tống tiền như ngài ?
Lang Bạc xúc động bóp c.h.ế.t !
Khổ nỗi gan đó.
Thế là đành nhận thua, cũng nhận xui xẻo.
"Được, coi như thuộc hạ vay của ngài."