Họa Cốt Nữ Ngỗ Tác - Chương 442: Kẻ nịnh hót

Cập nhật lúc: 2025-12-10 01:26:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh Dung lúc mới móc 53 lượng "trấn lột" của Vệ Dịch, trịnh trọng giao tay Lang Bạc.

 

Còn quên dặn dò: "Nhớ kỹ, ngươi nợ bổn vương 53 lượng đấy."

 

"Thuộc hạ ."

 

Cầm 53 lượng , tim Lang Bạc rỉ máu, nhét mạnh tay Vệ Dịch, mặt chỗ khác, thèm .

 

Vệ Dịch cầm bạc xong mới vui vẻ lên xe ngựa.

 

Dường như cũng còn thấy nóng nữa!

 

Nào rằng, Lang Bạc sắp đến nơi .

 

Màn kịch nhỏ kết thúc, đoàn tiếp tục lên đường.

 

Khoảng cuối giờ Dậu thì đến huyện An Phủ.

 

An Phủ quá lớn cũng quá nhỏ, kiến trúc mang phong cách thị trấn vùng sông nước Giang Nam. Ngoài ba con đường lớn, cơ bản đều là những ngõ hẻm nhỏ chằng chịt. Không tính là phồn hoa nhưng cũng là nơi thâm sơn cùng cốc.

 

Hơn nữa dựa núi gần sông, vô cùng yên bình.

 

Xe ngựa tiến trong huyện thành thu hút ít ánh của dân.

 

An Phủ tuy nối liền với quan đạo nhưng là con đường duy nhất đến kinh thành, thậm chí thể là con đường xa nhất để đến kinh thành. Bởi vì nếu từ An Phủ đến kinh thành sẽ thêm một ngày đường.

 

Cho nên, nhiều thương nhân và đường đường tắt thường sẽ vòng qua An Phủ, chuyển sang đường nhỏ mới lên quan đạo, như sẽ tốn thời gian.

 

Cảnh Dung lo lắng cho Kỷ Vân Thư và Tạ đại nương cùng, sợ xe ngựa đường nhỏ sẽ xóc nảy, nên hạ lệnh thẳng quan đạo, vì thế mới mất thêm một ngày hành trình.

 

Lúc , bá tánh thấy đoàn xe ngựa hoành tráng thành, tự nhiên bắt đầu bàn tán.

 

Cũng may là buổi tối, quá phô trương.

 

Đến khách điếm, Cảnh Dung lệnh đưa xe ngựa và ngựa hậu viện.

 

Sau đó lâu, nhóm Triệu Hoài cũng theo khách điếm .

 

Hai nhóm suốt dọc đường giao thiệp, cũng giả vờ như quen .

 

Mọi ăn ở tầng một, mạnh ai nấy ăn, việc ai nấy .

 

Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch cùng một bàn. Tạ đại nương thì phòng dùng bữa. Mộ Nhược vì thích uống rượu nên riêng một bàn bên cạnh.

 

Uống vài chén rượu, Mộ Nhược bắt đầu nhảm.

 

"Đáng thương , đáng thương , rõ ràng đôi bên hữu tình, ở giữa cách một cây cầu Ô Thước."

 

Cầu Ô Thước, ý đương nhiên là Vệ Dịch.

 

Cảnh Dung xong, cầm lấy đôi đũa, ngón tay búng mạnh, phóng về phía Mộ Nhược.

 

Lại Mộ Nhược bắt .

 

"Đa tạ, thiếu một đôi đũa."

 

Cảnh Dung lười để ý đến , gắp thức ăn bát Kỷ Vân Thư.

 

"Ăn nhiều một chút."

 

"Ừ."

 

Kỷ Vân Thư nhận lấy ý của .

 

Vệ Dịch vốn đang và cơm, thấy thế cũng lập tức bắt chước, gắp một miếng thịt bát Kỷ Vân Thư.

 

Nói: "Thư Nhi thích ăn thịt."

 

Thậm chí còn gạt miếng thức ăn Cảnh Dung gắp cho nàng ngoài.

 

Nói thẳng: "Thư Nhi ăn đồ ăn của ngươi."

 

Bộ dạng đó, tùy hứng kiêu ngạo.

 

Mà hình ảnh , quen thuộc thế nhỉ!

 

Khiến Kỷ Vân Thư vô cùng hổ.

 

Cảnh Dung cạn lời! Mặt xanh mét, cuối cùng vẫn nuốt cục tức bụng.

 

Lúc , Lang Bạc tới, thì thầm tai Cảnh Dung một câu.

 

Chỉ thấy sắc mặt trầm xuống, suy nghĩ một lát gì, khỏi khách điếm.

 

Bên ngoài, một nha dịch cung kính đó, thấy liền khom chắp tay, hạ giọng : "Vương gia, Liễu đại nhân mời ngài di giá đến nha môn."

 

Thú vị thật!

 

"Con cáo già đó nhận tin nhanh đấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hoa-cot-nu-ngo-tac/chuong-442-ke-ninh-hot.html.]

"Đại nhân , nếu Vương gia , ngài sẽ đợi mãi."

 

Nha dịch như , Lang Bạc bèn lên tiếng: "Đại nhân nhà ngươi oai phong gớm nhỉ, bắt Vương gia nhà di giá? Hắn gặp tự qua đây?"

 

"Chuyện ..."

 

Nha dịch cứng họng.

 

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

Cảnh Dung nghĩ ngợi, đầu trong khách điếm, dặn dò Lang Bạc: "Ngươi ở đây, chăm sóc Kỷ cho , bổn vương một chuyến."

 

"Thuộc hạ cùng ngài."

 

"Không cần, T.ử Nhiên ở đây ."

 

"Vâng."

 

Lang Bạc tuân lệnh.

 

Cảnh Dung liền đưa Thời T.ử Nhiên theo tên nha dịch đến nha môn.

 

Liễu Chí Lương vẫn luôn cung kính đợi ngoài nha môn, thấy Cảnh Dung đến gần liền xốc vạt áo quan quỳ xuống.

 

"Hạ quan tham kiến Dung Vương. Không thể cửa thành nghênh đón, xin Vương gia thứ tội."

 

Nhìn ông , Cảnh Dung : "Liễu Chí Lương, đừng giở trò khách sáo với bổn vương. Đứng lên , đừng để gãy chân."

 

Giọng điệu lạnh nhạt.

 

Liễu Chí Lương dậy, vẫn cúi cung kính.

 

Cũng dám thẳng Cảnh Dung, chỉ cúi đầu : "Vương gia, hạ quan chuẩn tiệc ở hậu viện, xin Vương gia nể mặt."

 

Ánh mắt Cảnh Dung tối sầm , lạnh một tiếng: "Không cần."

 

"Nhất định chứ ạ. Năm xưa nếu nhờ Vương gia, hạ quan thể đến An Phủ huyện lệnh . Ân đức của Vương gia, hạ quan vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, ngày nào cũng mong gặp Vương gia để báo đáp. Nay cuối cùng cũng mong Vương gia đến, tự nhiên tiếp đãi chu đáo."

 

Nịnh hót đến cực điểm!

 

Cảnh Dung thấu bộ dạng của ông , liếc từ xuống .

 

Hỏi: "Liễu Chí Lương, ai báo cho ngươi bổn vương tới An Phủ?"

 

Liễu Chí Lương khom lưng, : "Vương gia mệnh đến huyện Ngự Phủ điều tra vụ bạc chẩn tai, chuyện dọc đường ai cũng . Vương gia là phận cao quý, tự nhiên thể đường vòng đường nhỏ như thường, nhất định sẽ qua An Phủ. Mấy ngày nay, hạ quan sớm chuẩn nghênh đón."

 

Thời T.ử Nhiên bên cạnh lên tiếng: "Liễu đại nhân, lời của ông trái lương tâm quá đấy. Nếu ông chuẩn nghênh đón từ sớm, cửa thành đón mà phái bắt Vương gia nhà di giá đến huyện nha của ông? Nhìn thế , cái giá của ông cũng lớn thật đấy."

 

"Vương gia hiểu lầm ."

 

Thân Liễu Chí Lương càng cúi thấp hơn.

 

Vội vàng giải thích: "Vốn tưởng rằng Vương gia đến An Phủ sẽ sai thông báo một tiếng, nhưng mãi nhận tin tức, hạ quan liền Vương gia nhất định lộ diện, cho nên mới bỏ ý định cửa thành nghênh đón. Vừa , lẽ hạ quan đích mời Vương gia, nhưng lo lộ phận của ngài, cho nên mới thất lễ, sai thuộc hạ mời, cũng là để tránh kinh động khác Vương gia vui."

 

Không thể , Liễu Chí Lương so với Thiếu khanh Đại Lý Tự cũng một chín một mười.

 

Đều là thánh nịnh hót!

 

Hơn nữa còn nịnh chuẩn, khiến Cảnh Dung cũng tiện trách tội ông .

 

Dứt khoát ——

 

"Được Liễu Chí Lương, bổn vương trong . Sở dĩ qua đây vì bữa sơn hào hải vị của ngươi, mà là xem thử ngươi cái chức sơn đại vương thoải mái thôi." Cảnh Dung .

 

Sơn đại vương?

 

Liễu Chí Lương hoảng hốt!

 

Vội : "Vương gia đùa, hạ quan nào dám sơn đại vương gì chứ. Ở mặt ngài, hạ quan chỉ là con sâu cái kiến, tùy Vương gia sai bảo."

 

"Mồm mép cũng lanh lợi đấy."

 

Liễu Chí Lương run cả gan!

 

"Huyện An Phủ mấy năm nay cũng thái bình, chức quan của ngươi coi như cũng xứng đáng. Bổn vương thấy rõ, cho nên cũng nữa. Ngươi cứ chức quan của , khi hồi kinh, bổn vương sẽ vài câu mặt Lại bộ cho ngươi."

 

"Tạ Vương gia." Ông hỏi, "Vương gia thật sự trong một chút ?"

 

"Không cần, bổn vương còn việc quan trọng."

 

"Vậy để hạ quan sai đưa ngài về."

 

Liễu Chí Lương phái hai theo. Cảnh Dung mới hai bước thì thấy hai gã sai vặt hớt hải chạy tới.

 

Hai đó "bịch" một tiếng quỳ xuống mặt Liễu Chí Lương.

 

"Đại nhân, ... Trương lão gia nhà c.h.ế.t ."

 

Liễu Chí Lương khựng , kinh hãi: "Trương lão gia?"

 

Gã sai vặt sợ đến mức ngơ ngác: "Lão gia nhà hôm nay mừng thọ, mời gánh hát về hát, mới hát một nửa thì... thì c.h.ế.t ."

 

 

Loading...